"Hít."
Hứa Minh Tâm thấy anh mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, cô định gọi anh dậy, nhưng không ngờ vừa mới tới gần, đột nhiên bị bóp chặt cổ tay.
Anh bóp rất mạnh, giống như là muốn bóp gãy xương cô vậy.
Cô đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, cô muốn rút tay mình về.
Động tác này cũng đã đánh thức Cô Gia Huy bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Vào khoảnh khắc anh mở mắt ra, anh cũng thả lỏng tay.
Hứa Minh Tâm đối diện với đôi mắt phượng thâm thúy đen kịt hiện lên tới máu, trái tim cô run lên, vậy mà cô sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống sàn.
Cố Gia Huy nhíu mày, lúc này anh mới tỉnh lại là mình vừa nằm mơ.
Anh vội vàng đỡ Hứa Minh Tâm dậy, khôi phục vẻ dịu dàng.
"Em không sao chứ? Tôi dọa em sợ rồi à?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô nghĩ đến ánh mắt tràn ngập hung ác của anh vừa rồi, cả người khẽ run.
Thật đáng sợ...
Giống như là ma quỷ vậy.
"Anh... anh mơ thấy ai vậy?" Cô dè dặt hỏi.
Cố Gia Huy nghe vậy, ánh mắt u ám đi vài phần.
Hàng mi hẹp dài cụp xuống, che đi ánh mắt u tối.
Anh điều chỉnh hô hấp, môi mỏng hơi mím, lộ ra vài phần lạnh lùng không tốt.
Hơi lướt qua, anh lại nâng mắt khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
"Không có gì, tôi lại mơ thấy chuyện bốn năm trước."
"Thế à."
Hứa Minh Tâm lập tức thoải mái.
Cô biết, bao nhiêu năm nay Cố Gia Huy vẫn không buông được năm đó.
Cố Cố tới cũng tăng thêm sự đau khổ trong lòng anh.
Cố Gia Huy dìu cô dậy, ôm cô ngồi trên bàn làm việc.
Cô lắc lư cái chân, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, cô đau lòng nói: "Nếu mệt thì anh đi ngủ đi, Cố Cố đã tắm và lên giường rồi đấy."
"Tôi còn một số việc chưa xử lý xong, tôi làm nhanh thôi."
Anh thản nhiên nói, anh hơi đau đầu, anh day day huyệt thái dương.
Chỗ đó có một cái gân, đang giật giật, cũng như quốc vương bất kham kia, cuối cùng không thể dẹp loạn.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy, cô vươn bàn tay nhỏ trắng mềm ra, dịu dàng đặt lên huyệt thái dương của anh, day day xoa bóp.
Bàn tay nhỏ của cô ấm áp, động tác cũng rất khẽ, có một ma lực thần kỳ, phảng phất như nháy mắt có điều hòa sự đau khổ của anh.
Sự nóng nảy ở đáy lòng trở thành hư không.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi không kìm được nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, làm phai đi một tia lệ khí cuối cùng không dễ phát giác kia.
Cô nhóc này... đúng là mình không chống đỡ được.
Hứa Minh Tâm chú ý đến ánh mắt thâm thúy của anh, đôi mắt đen như mực nhìn mình chăm chú, bên trong đôi mắt phượng như có một hắc động sâu, có thể hút mình vào trong vậy.
Cô bị nhìn đến xấu hổ, cô nhìn anh rồi chớp đôi mắt vô tội: "Anh nhìn tôi như thể làm cái gì?"
"Em xinh, tôi không kìm được ngắm em thêm vài cái."
"Thế anh cũng đẹp trai, há chẳng phải tôi phải nhìn anh cả ngày à?" Hứa Minh Tâm tức giận nói.
"Em có biết em mà cứ nhìn tôi như thế, sẽ xảy ra cái gì không?"
"Cái gì?"
Hứa Minh Tâm nhìn anh với vẻ không rõ.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh mấy giây.
Cố Gia Huy dùng hành động nói cho cô biết đáp án.
Anh tiến lên, cánh môi hơi lạnh, dịu dàng hôn lên môi Hứa Minh Tâm.
Lần này... phá lệ dịu dàng.
Đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả cánh môi cô, rồi chậm rãi công thành chiếm đất.
Cơ thể Hứa Minh Tâm khẽ run lên, ngả người ra sau.