"Có chứ, em còn chưa cách tối quá xa, tôi đã nhớ em như thế này rồi, sau này phải làm sao đây? Hai lần tôi ra nước ngoài, em đều gặp phải rắc rối, thật là làm tôi không yên tâm được, xem ra sau này cho dù đi đâu, tôi cũng phải đưa em đi cùng, tôi mới yên tâm được."
Lần này, Hứa Minh Tâm vốn không đáng chịu nhiều đau khổ như vậy, khổ nỗi Ngôn Dương lại ngăn cản từ giữa, nên mới trì hoãn đến giờ.
May mà Hứa Minh Tâm không có gì đáng lo ngại, nếu không anh thật sự sẽ điên mất.
"Minh Tâm, ngày mai tôi tới đón em về nhà sớm một chút."
"Ừm, anh chờ tôi, để cho anh không nhớ tôi như vậy nữa, tôi sẽ cho anh ôm tôi nhé."
Hứa Minh Tâm vội vàng cúp điện thoại, chạy nhanh xuống lầu.
Dáng người nhỏ xinh của cô chạy ra trận gió, giống như con chim nhỏ về tổ, đâm thẳng vào lòng anh.
"Lạnh quá!"
Hứa Minh Tâm lạnh đến nỗi run cầm cập, cô chưa mặc áo khoác, chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Gió lạnh thổi đến nỗi toàn thân cô run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh bằng.
Cố Gia Huy vội vàng cởi áo khoác ra, định khoác lên người cô, nhưng lại bị cô ngăn cản.
Cô chui vào trong tay trang của anh, lộ ra cái đầu, đôi mắt sáng lonh lanh nhìn anh không chớp mắt.
"Cậu ba Cố, đúng là anh phải xem thêm nhiều phim Hàn vào. Cởi áo cho cô gái, đã là tình tiết cũ lắm rồi. Bây giờ tán em gái toàn là như thế này!"
Hứa Minh Tâm nói với giọng hơi bất mãn.
Như thế này tốt biết bao, nháy mắt kéo gần khoảng cách của nam nữ chính, mập mờ lại lãng
man.
Cậu ba Cổ, tên ngốc này như thế này mà muốn đấu với người đàn ông khác sao!
Bị người ta bỏ xa tảm con phố từ lâu rồi có được không hả.
Cổ Gia Huy nghe thấy vậy, anh dở khóc dở cười.
Anh gật đầu: "Được, tôi sẽ học thêm."
Anh ôm cô, ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, nháy mắt đã thỏa mãn cực kỳ.
Vốn dĩ anh cứ cảm thấy trong lòng trống trải, bây giờ nhoáng cái đã được lấp đầy.
Cô nhóc này có ma lực thần kỳ như thế này, khiến cho người ta muốn ngừng mà không
được.
Bọn họ cũng không biết là đã ôm như thế này bao lâu, Hứa Minh Tâm rất lưu luyến, nhưng ban đêm vào xuân rất lạnh, Cố Gia Huy lái xe về sớm thì tốt hơn, ngộ nhỡ anh đông lạnh thì phải làm sao?
Cô đẩy anh ta, rồi nói: "Tôi phải về rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, anh cũng mau về đi. Anh đừng để lạnh cóng, tôi sẽ đau lòng"
"Em cũng biết thương tôi à?"
"Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải là người vô tâm vô phế, thấy anh lạnh thành chó, tất nhiên là tôi sẽ đau lòng!"
Hứa Minh Tâm nói với vẻ mặt đương nhiên.
Lạnh thành chó ư?
Đây là cái so sánh gì?
Cố Gia Huy đen mặt.
Anh xoa đầu Hứa Minh Tâm: "Lại nói lung tung rồi, em mau về đi, tôi nhìn em vào nhà."
"Được."
Hứa Minh Tâm xoay người rời đi, chạy được vài bước đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, cô vội vàng chạy về.
Cố Gia Huy còn đang buồn bực làm sao vậy, cô đã kiễng mũi chân thơm lên má anh một cái.
"Hôn tạm biệt!"
"Bai bai!"
Cô nhanh chóng bật ra hai câu, rụt cổ lại vội vàng chạy đi.
Cố Gia Huy nghe vậy thì mỉm cười, anh vô thức sờ lên má mình, ánh mắt lập tức vô cùng dịu dàng.
Hứa Minh Tâm lên tầng, cô lạnh đến nỗi run cầm cập.
Cô rất muốn chui vào trong chăn ngay lập tức, nhưng mà cô vẫn nhịn được rồi đi xem Cố Gia Huy.
Cô đi ra ban công, cô phát hiện xe của Cố Gia Huy đã đi rồi.
Tốc độ thế nhưng rất nhanh.
Cô trở về đóng cửa, lên tầng đi vào phòng, tổng cộng mới có năm phút, giờ người đã không trông thấy bóng dáng nữa rồi?
"Đồ lừa đảo, còn nói cái gì mà nhớ mình, toàn là rắm chó! Chuồn nhanh như vậy, là vội đầu thai à?"
Hứa Minh Tâm đá góc tường, cô đau đến nhíu mày.
"Có người chính là nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng là muốn tôi đi về sớm, tôi đi quá
nhanh, em lại không hài lòng."