"Tôi... tôi chưa say, tôi muốn về nhà..."
"Anh đã nghe thấy chưa, người đẹp này không có quan hệ với anh, chúng tôi phải đi rồi, nếu anh biết điều thì đừng chắn đường nữa."
"Tôi phải báo cảnh sát!"
Ôn Thành nghĩ tới cảnh sát nhân dân.
Nhưng anh ta vừa lấy điện thoại ra, đã bị người đàn ông lực lưỡng thẳng tay giật lấy rồi ném mạnh xuống đất.
Cuối cùng, anh ta còn kiêu ngạo hung hăng dùng chân đạp hai cái.
Anh ta nắm bàn tay lại, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
Vẻ mặt anh ta trông hung thần ác sát.
"Xem ra anh là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi nhỉ?"
"Chú ba, kéo ra góc đi, đừng gây ra động tĩnh quá lớn."
Lái xe nói.
"Ba người các anh cùng lên đi, tôi không sợ ba tên vô lại các anh đâu."
Ôn Thành ưỡn thẳng lưng, bất chấp nói.
Anh ta lo sau khi anh ta chế trụ được một người, hai người còn lại đã đưa Bạch Thư Hân đi mất.
Anh ta không thể mạo hiểm, anh ta đành phải giả vờ làm con sói đuôi to.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhíu chặt chân mày, bọn họ nghĩ rằng mình đã gặp phải nhân vật ghê gớm.
Bọn họ cũng không dám khinh thường, nếu thật sự không đánh lại một người thì phải làm sao?
Vì thế ba người xoa tay, quây Ôn Thành trong một cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Người tới đây uống rượu toàn là long xà lẫn lộn, cho nên chỗ này cũng thường xuyên không an toàn, ẩu đả đánh nhau là chuyện thường có, cảnh sát cũng rất khó quản lý.
Cho nên đối với loại chuyện này, người bình thường gặp phải thì cũng một mắt nhắm một mắt mở.
Thật ra trong lòng Ôn Thành đang sợ hãi, anh ta biết Bạch Thư Hân một mình đánh ba là thừa sức, đối phương còn có dao.
Nhưng anh ta thì không được, anh ta yếu, quyền cước cũng không có sức.
Hồi nhỏ ở trường học, cãi nhau với người ta, anh ta cũng từng đánh nhau, nhưng chưa bao giờ thắng, cuối cùng vẫn là chị gái xả giận cho anh ta.
Không ngờ là nay anh ta cũng có lúc tỏ ra anh hùng.
Anh ta xiết chặt nắm tay, bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đánh lại thôi.
"Các anh muốn lên từng người, hay là ba người cùng lên?"
Là đấu đơn, hay là quần ẩu?
Khi anh ta hỏi ra câu này, trái tim run lên, mặc kệ là cái nào, anh ta đều không chịu nổi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, lười phí lời, bọn họ trực tiếp xông lên, định quần ẩu.
Bọn họ vẫn còn hơi cẩn thận, sợ mình nhìn lầm, nếu tên nhóc gầy gò ốm yếu này thật sự có chút bản năng, thì bọn họ cũng phải cẩn thận đối phó.
Một người trong đó thử thăm dò, Ôn Thành khó khăn tránh thoát.
Những người còn lại tiến lên.
Ôn Thành lập tức không chống đỡ được.
Sau vài chiêu, bọn họ cũng nhìn ra Ôn Thành chỉ là cái thùng rỗng.
Trên bụng Ôn Thành đã trúng một quyền, anh ta đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, cả người cũng sắp không đứng dậy được.
Tên đàn ông lực lưỡng cầm đầu cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là hảo hán gì cơ, thế mà đòi một đấu ba, dầu gì thì ba chúng tôi cũng là huấn luyện viên ở lớn taekwondo, thế mà lại bị anh dọa cho sợ, hôm nay chúng tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức, cái gì gọi là lợi hại."
Ôn Thành khổ không thể tả, tại sao Bạch Thư Hân tùy tùy tiện tiện trêu chọc người, người đó lại là huấn luyện viên taekwondo chứ.
Này thì còn đánh thế nào nữa?
Ba người cùng xông lên, bắt đầu tay đấm chân đá anh ta.
Chỉ cần không chết người, thì sẽ không có việc gì.
Ôn Thành không chống đỡ được, trên mặt trên người đã trúng rất nhiều quyền, không bao lâu đã sưng tím mặt.
Đúng lúc này, Bạch Thư Hân lảo đảo đi tới, cô ấy đặt mông ngồi xuống đất, rồi nói: "Anh... anh là phế vật à? Ba người mà đánh không lại, tốt xấu gì cũng có thể khiến cho bọn họ tím bầm mặt chứ? Nắm đấm của anh là lông chim à? Sao không đánh đến người bọn họ thế, anh gãy tay à?"
"Cô... cô đừng có mà nói mát nữa, tỉnh rượu chưa hả? Tỉnh, tỉnh rượu rồi thì mau đi đi..."
"Tôi... tôi không chống đỡ được bao lâu nữa đâu."