"Ừm, vậy tạm biệt mẹ, năm sau chúng con lại tới."
Cô vẫy tay, rồi đi xuống núi với Cố Gia Huy.
Anh quay đầu lại nhìn bia mộ một cái một thật sâu.
Mẹ, lần sau con sẽ đưa Cố Cổ tới nữa.
Đó là cốt nhục duy nhất của anh hai, nếu mẹ ở dưới suối vàng có biết và tìm được anh hai, mej bảo anh ấy đừng lo.
Bọn họ trở về nhà họ Ngô, thím Ngô đã chuẩn bị bàn cơm trưa phong phú.
Đang ăn cơm, không ngờ hàng xóm vội vàng chạy sang, nói là chính quyền muốn trưng dụng đất trên núi, cần phải di chuyển bia mộ.
Bây giờ đã có người lên núi, ầm ĩ không thể dàn xếp được.
Cố Gia Huy nghe vậy, anh nhíu chặt chân mày, người chết là to nhất, anh cũng không thể để mẹ không được yên bình.
Anh đặt bát đũa xuống, định đi xem, bảo đảm bia mộ của mẹ không có việc gì.
"Tôi đi cùng anh."
"Không cần, em ngoan ngoãn ở trong nhà đợi tôi, tôi về nhanh thôi."
Cố Gia Huy xoa đầu cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chủ Ngô, thím Ngô cũng đi theo, dù sao thì trên núi cũng có liệt tổ liệt tông của nhà họ Ngô.
Một bữa cơm vốn vui vẻ náo nhiệt, lại trở nên quạnh quẽ.
Đúng lúc này, Ngô Ân đứng dậy rồi đóng cửa lại, trong lòng lập tức tối đi rất nhiều.
Hứa Minh Tâm trông thấy thế, trong lòng run lên.
Ban ngày ban mặt, tại sao phải đóng cửa, cô có một dự cảm xấu.
"Ngô Ân... cô muốn làm gì hả?"
Ngô Ân cười lạnh rồi nói: "Anh có thể đi ra được rồi, người đã đi hết rồi."
Ngô Ân nhìn lên cầu thang, Hứa Minh Tâm thuận thế nhìn theo, khi nhìn thấy người tới, con người chợt co rút lại.
Cô nhìn chằm chằm vào người tới, cả người cứng đờ.
Nhưng mà cô cũng phản ứng lại rất nhanh, cô co cẳng đi về phía cửa.
Nhưng Ngô Ân lại ngăn cô lại.
Cô ta nở nụ cười độc ác: "Hứa Minh Tâm, lần này tôi xem cô chạy đi đâu. Từ đây lên núi đi đi về về một chuyến, thế nào cũng phải mất hai mươi phút, tôi xem ai có thể cứu được cô nữa!"
"Cô tránh ra, cô điên rồi à..."
Hứa Minh Tâm cố hết sức đẩy Ngô Ân ra.
Khi con người ta cảm nhận được nguy hiểm, năng lượng bộc phát của cơ thể là vô cùng đáng sợ.
Thế mà cô lại đẩy Ngô Ân sang bên cạnh, rồi định mở cửa chạy ra, nhưng...
Một bàn tay lạnh như băng đã giữ chặt bả vai cô, cô cỗ lực kéo cô lại.
Cửa lớn lại đóng lại một lần nữa.
Hứa Minh Tâm ngã xuống đất, đầu gối đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đau đến tim.
Cô liên tục lùi về sau, cả người lạnh run.
"Cố... Cố Tử Vi, anh... anh muốn làm cái gì?"
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, Cố Tử Vị cũng đang ở đây và còn thông đồng với Ngô Ân nữa.
Chắc hẳn, tin chính phủ đột nhiên trưng dụng mảnh đất trên núi cũng là tin giả, đó là tin giả Cố Tử Vị lan truyền ra.
Sắc mặt Cố Tử Vị u ám xảo quyệt, giọng nói khủng bố vang lên.
"Tôi muốn làm cái gì ư? Cố Gia Huy biến tôi thành loại người không ra người ma không ra ma như bây giờ, thì tôi cũng phải khiến cậu ta nếm thử tư vị đau đớn đến tận xương tủy. Nợ của cậu ta, cô đền đi, tôi cũng phải khiến cho cậu ta nhận được đau khổ!"
Cố Tử Vị thẳng tay kéo Hứa Minh Tâm đứng lên, xe của mình đang ở đằng sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong từ lâu.
"Đừng..."
Hứa Minh Tâm cực lực giãy dụa, nhưng khổ nỗi sức lực của hai người quá khác biệt, cô hoàn toàn không lay chuyển được anh ta.
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm bị Cố Tử Vị lôi túm đưa lên xe, Cố Tử Vị đặc biệt nổi cáu vì sự giãy dụa của cô, anh ta tát cô một cái.
Cái tát này rất tàn nhẫn, nửa bên mặt nóng rát đau đớn, đau này còn hơi chết lặng nữa.
Cô cảm nhận được trong tại có máu tươi chảy ra, lỗ tai ong ong, không nghe thấy âm thanh.
Cô bị cái tát này đánh cho đầu đầy sao, ngã ở ghế sau, cô cuộn người thành một cục, nửa ngày không thể đứng lên.
Đau...
Rất đau rất đau.
Cổ Tử Vị còn chưa hả giận, thậm chí còn lấy chân hung hăng đạp một cái.
Cô ngã xuống ghế.
Cố Tử Vị ngồi ở ghế lái phía trước, đôi mắt dữ tợn, mang theo tàn khốc, vô cùng đáng sợ.
Trước đây, anh ta rất thích Hứa Minh Tâm, anh ta ham mê cơ thể mê người của cô, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng giờ đây, anh ta đã trở thành một phế nhân, không thể giao hợp được nữa, Hứa Minh Tâm cũng chẳng còn tác dụng gì đối với mình nữa.
Anh ta biến thành như thế này, tất cả đều do Cố Gia Huy hại, chắc chắn là có liên quan đến anh.