Mắt Hứa Minh Tâm sáng lên.
Cô đưa mắt nhìn con ngõ nhỏ, hình như đúng là có thể ngửi thấy mùi đậu hũ tươi sốt.
Tào phớ rất ngon!
Nếu có thể nói là nhất tuyệt, tất nhiên là cô muốn nếm thử.
"Thế hai người chờ tôi, tôi về nhanh thôi."
Hứa Minh Tâm quay người rời đi, Ngô Ân không kìm được nở nụ cười đắc ý.
Cô ta còn tưởng đối thủ giỏi cỡ nào cơ, không ngờ lại là một tên ăn hàng.
Như thế này còn giành đàn ông với cô ta cơ.
Tào phớ ở đó đúng là rất ngon, nhưng người mua cũng đồng, liên tục có người đi vào ngõ nhỏ, phỏng chừng xếp hàng mua xong, thì phải hai mươi phút.
Đợi cô ra, cô ta và Cố Gia Huy đã đi từ lâu rồi.
Cổ Gia Huy mua hoa xong đi ra, nhưng không nhìn thấy Hứa Minh Tâm.
Ngô Ân nói: "Có thể là cô ấy lại đi đau mua đồ ăn rồi, cô ấy vừa nhìn thấy đồ ăn thì sẽ đứng bất động, cũng không biết kiếp trước cô ấy có phải là quỷ đói đầu thai lại không nữa."
Cổ Gia Huy nghe vậy, anh khẽ híp mắt, anh nói với giọng bất thiện: "Anh đi tìm cô ấy, em tự nhiên."
"Anh Gia Huy..."
Ngô Ân thấy anh định đi thì nóng lòng như lửa đốt, đột nhiên cô ta nghĩ ra một chiêu.
"Ay ya..."
Sau lưng truyền tới tiếng kêu đau của Ngô Ân, dẫn tới không ít người vây
xem.
Cô ta ngã xuống đất, đi giày cao gót bị treo chân.
"Anh Gia Huy, em... em trẹo chân rồi, đau quá..."
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh nhíu chặt chân mày.
Làm gì có chuyện anh không nhìn ra chút mánh khóe đó của Ngô Ân chứ?
"Anh Gia Huy, anh đưa em đi bệnh viện đi, thật sự rất đau... hu hu..."
Nói xong, cô ta còn khóc nữa, khóc lệ hoa đái vũ, cứ như thể đau lòng lắm vậy.
Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ và nghĩ rằng bọn họ là bạn trai bạn gái, bọn họ đều nói Cố Gia Huy không phải.
Cố Gia Huy im lặng không nói gì, anh tiến lên đỡ cô ta, xong không hề nói chuyện.
"Bệnh viện ở phía trước... anh Gia Huy, anh dìu em nhiều một chút, em... em không đứng vững."
Cố Gia Huy không có trả lời, nhưng anh lại đỡ eo cô ta.
Trên mặt thì Ngô Ân vẫn còn treo nước mắt, nhưng trong lòng lại lại nở hoa từ lâu rồi.
Khó khăn lắm mới dụ được quỷ chết đói kia đi, tất nhiên là cô ta phải làm chút gì đó, thu hút sự chú ý của Cố Gia Huy rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.
"Bạn nam vừa rồi đẹp trai quá!"
"Bọn họ là bạn trai bạn gái à? Trông không giống lắm, bọn họ cãi nhau sao?"
"Không phải, hai người chẳng có quan hệ gì cả." Hứa Minh Tâm cầm một bát tào phớ, vừa ăn vừa bắt chuyện.
"Sao cô biết?"
"À, tôi đã từng gặp bạn gái của chàng trai kia, cô ấy rất đáng yêu, xinh xắn, trẻ trung, lương thiện, xinh đẹp..."
Hứa Minh Tâm hăng hái khen chính mình.
"Haiz, nếu đã có bạn gái rồi, thế thì tôi không nhớ thương nữa đâu."
Người đi đường lắc đầu, xoay người rời đi.
"Ay, vẫn còn rất nhiều người tự giác, tại sao có người cứ không đàng hoàng cơ chứ?"
Hứa Minh Tâm ngoa nguẩy cái đầu.
Thật ra cô biết Ngô Ân muốn dụ mình đi, cô cũng lười phải tiếp tục dây dưa với Ngô Ân.
Thấy cô ta dính bên cạnh Cố Gia Huy, giống như keo bôi da chó vậy, nếu có mà có dép lê, cô đã ném qua rồi.
Nhưng mà bây giờ, cô không thể thừa nhận quan hệ với Cố Gia Huy, làm người vẫn phải khiêm tốn, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ có thêm một kẻ địch.
Cô dứt khoát giúp người ta hoàn thành ước vọng, để cho Cố Gia Huy tự đối phó vậy.
Nghĩ nghĩ, phẩm vị của Cố Gia Huy vẫn chưa đến mức đói bụng ăn quàng, ngay cả người phụ nữ như thế cũng có thể ăn được.
Tào phớ ngon thật, anh trai phía trước mua nhiều, thấy cô chen chúc trong đám người, còn sắp bị chen cho bẹp người, cho nên đã tốt bụng cho cô một bát.
Không được, cô phải đi mua thêm một bát nữa, thật sự là ngon quá đi mất thôi!
Hứa Minh Tâm liền một mình lắc lư ở trên đường, cô còn mua một túi to, chỗ này mua một ít, chỗ kia mua một ít, thậm chí cô còn chuẩn bị xong hết quà cho Bạch Thư Hân và Cố Cố rồi.
"Bưu thiếp đẹp quá, mua nhiều một chút mang về. Chụp ít ảnh, về đăng lên."