Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuấn khó hiểu, nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Cố Gia Huy, mi tâm nhíu lại, môi mỏng mím thành một đường cong lành lạnh, cả người từ trên xuống dưới đều bao phủ lệ khí đáng sợ. 

Trông anh có vẻ là muốn nói lại thôi, không biết phải mở lời thế nào. 

Một lúc sau, anh nặng nề nói: "Con gái đều thích loại trò này à?" 

"Loại nào? Tặng hoa hồng ạ?" 

"Coi như thế." 

"Đó đương nhiên rồi, phụ nữ như hoa, tặng hoa tất nhiên là chuyện nên làm. Phụ nữ thích quần áo, túi xách, giày, trang sức châu báu, đồ chơi lông xù, mèo, chó, còn có heo Hà Lan, sóc sản sin, thích hoa hoa cỏ cỏ, thích các loại đồ ăn ngon..." 

"Phụ nữ, loại sinh vật này, những thứ mà cô ấy thích thật sự là quá nhiều, to thì ngôi sao ánh trăng, nhỏ thì một thỏi son, đồ dưỡng da..." 

"Mặc dù tôi chưa yêu đương bao giờ, nhưng tôi lại hiểu đấy. Phụ nữ trên đời này, chính là muốn các kiểu mua mua mua, toàn là dùng tìm đập ra!" 

"Nói như thế nào?" 

Cố Gia Huy truy hỏi: "Hôm nay tặng hoa, hôm khác bất ngờ tổ chức một bữa tối dưới ánh đèn lung linh, qua một vài ngày nữa thì đi công viên trò chơi. Xa xỉ phẩm đồ cao cấp, đồ số lượng giới hạn, mua mua mua. Sơn ư? Ra bao nhiêu màu thì mua bấy nhiêu màu. Hoa hồng? Hồng đỏ, hồng xanh, hồng trắng, chỉ cần anh muốn, thì trồng một mẫu cũng không thành vấn đề, anh xem đi, 

phụ nữ khó dỗ biết bao?" 

"Thế tại sao Hứa Minh Tâm chỉ thích ăn ăn ăn?" 

"Con gái là động vật hưởng thụ tinh thần, ngoại trừ ăn ra, thì còn thích các loại đồ vậy xinh và thú vị, bất kể lớn nhỏ, bất kể sinh vật sống hay là vật chất, hiểu chưa?" 

Khương Tuấn nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn thấy trên bàn anh có cốc nước, anh ấy hỏi: "Ông chủ, tôi uống ngụm nước được không? Anh đã uống nó chưa?" 

"Chưa." 

Khương Tuấn tiến lên uống ừng ực, sau đó Cố Gia Huy từ tốn nói một câu: "Tối qua còn thừa." 

"Ach..." 

"Thế tôi phải dỗ dành Hứa Minh Tâm như thế nào?" Cố Gia Huy tiếp tục hỏi. 

"Cái này... tùy bệnh hút thuốc." 

"Ví dụ." 

20 

"Cô ấy thích ăn, không chỉ làm thỏa mãn từ mặt ăn, còn phải xem cô ấy hứng thú với cái gì khác nữa, cô ấy thích cái gì thì tặng cái đó." 

"Thích cái gì tặng cái đó?" 

Cố Gia Huy nghe vậy thì rơi vào trầm tư, trong đầu chợt lóe ra một ý, anh chợt nghĩ ra cái gì đó rồi. 

"Năm nay cho gấp đôi kỳ nghỉ phép." 

"Thật ạ?" 

Khương Tuấn vui mừng khôn xiết. 

"Ra ngoài đi, buổi tối ở lại ăn cơm, đông người cho vui." 

"Vâng!" 

Khương Tuấn không chỉ đại nạn không chết, còn lấy được gấp đôi kỳ nghỉ phép, thật là vui. 

"Trước tiên đi dạy dỗ tên nhóc kia một chút, người phụ nữ của tôi mà cũng dám ngấp nghé, đúng là chán sống rồi." 

Cố Gia Huy vừa nghĩ đến chuyện trước đó, ánh mắt trở nên thâm thúy, lóe ra tia âm u. 

Khương Tuấn tỏ ý đã rõ, anh ấy đi ra cửa liền gọi điện giao nhiệm vụ. 

Không đến nửa tiếng đồng hồ đã truyền tới tin tức, tên nhóc đó đã bị đánh đến nỗi bị thương nặng nhập viện rồi, sẽ không chết người, nhưng mà hai tháng sẽ không chạy nhảy được. 

Khương Tuấn cũng cử người đi tới nhà họ Tiêu một chuyến, cảnh tỉnh mấy câu, bố của Tiêu Bân nghe tin thì lại xông vào bệnh viện, tát ông con trai đang nằm trên giường bệnh hai cái thật đau, rồi bảo anh ta mà còn dám động vào nhà họ Ngôn nữa thì sẽ đánh gãy chân chó của anh ta. 

Cố Gia Huy nghe vậy, thì mới cảm thấy cơn tức trong lòng đã nguôi đi nhiều. 

Khương Tuấn nói xong, thấy sắc mặt anh đã tốt lên nhiều, anh ấy cũng không kìm được trêu: "Ông chủ, không ngờ anh ghen kinh thế, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh là vua dấm chua nhỉ?" 

Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, anh nhìn sang với ánh mắt bất thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK