Anh chưa nói cho Bạch Thư Hân biết chuyện này, sợ cô ấy và Hứa Minh Tâm hoang mang, anh bảo Khương Tuấn âm thầm phái người điều tra.
Ba ngày liên tiếp, không hề có động tĩnh gì.
Thậm chí Cố Gia Huy còn hoài nghi là anh ta hoàn toàn chưa tới Kinh Đô.
Khương Tuấn cũng đã đi khắp nơi điều tra một lượt, anh ấy không phát hiện ra bóng dáng của Ôn Thành ở Kinh Đô.
Tối thứ bảy, Hứa Minh Tâm muốn sang đây ăn lẩu.
Cô đã chuẩn bị xong đồ ăn lẩu rồi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, bởi vì cách âm không tốt, nên nghe thấy rõ.
Là tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông, đến cửa phòng cô thì dừng lại, điều này khiến cho cô ấy có hơi nghi hoặc.
Đúng lúc này, cô nghe thấy khóa cửa từ từ quay từng chút một, sau đó thì mở ra.
Cô ấy lập tức cảnh giác, nhìn về phía cửa, vào khoảng khắc nhìn thấy người đến, trái tim cô lộp bộp một chút.
Ôn Thành...
Anh ta đã quay lại ư?
Thẻ mở cửa ở trong tay anh ta kia là ban đầu mình đưa cho anh ta.
"Anh... anh quay lại rồi à?"
Cô nói lắp bắp, mang theo âm rung mà chính cô cũng không biết.
Ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không biết rằng, giờ phút này tâm trạng mình đang dao động cơ nào, nhưng cô ấy không biết phải biểu đạt như thế nào.
Một đôi mắt bình tĩnh nhìn cô ấy, trái tim cô ấy cũng đang run lên.
Anh ta ăn mặc rất đơn giản, áo T-shirt màu trắng, quần thoải mái, chân đi một đôi giày trắng sạch sẽ.
Trang phục giống trước đây anh ta hay mặc.
Chỉ cần không đi làm, thì quần áo anh ta mặc đều là quần áo thoải mái.
Anh ta cũng đang nhìn mình, trên trán vẫn còn quấn băng, làm cho cô ấy hơi lo lắng.
"Anh... trán anh bị sao vậy?"
Có giọt máu thấm ra ngoài băng vải, chắc là miệng vết thương chưa khỏi hẳn.
Anh ta không lên tiếng, cuối cùng Bạch Thư Hân chọn thỏa hiệp, cô ấy tiến lên một bước, kéo anh ta ra ngồi lên ghế sô pha.
"Trong nhà tôi có chuẩn bị hòm thuốc, tôi xử lý cho anh trước đã."
Cô ấy cũng không muốn hỏi anh ta là tại sao lại quay lại, lúc đầu vì sao không nói lời nào đã rời đi.
Cô ấy chỉ biết mình gặp lại anh ta một lần nữa, cô ấy rất vui rất vui.
Cô ấy về phòng, vừa cầm lấy hòm thuốc, quay người cái đã thấy Ôn Thành đi vào, rồi nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ.
Sau đó, anh ta đóng sầm cửa lại.
"Ôn Thành... anh..."
Cô ấy cảm thấy có chút kỳ lạ, mặc dù Ôn Thành văn nhã lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ lạnh lùng trầm mặc như thế này, cảm giác khí tràng hoàn toàn không đúng.
Anh ta... anh ta là A Thành?
Cô ấy chợt nhớ đến cái này, đồng tử bất giác co lại, khiếp sợ nhìn anh ta.
"Anh, anh là A Thành đúng không?"
Cô ấy vừa nói ra câu này, Ôn Thành mới nhếch môi, rồi lộ ra nụ cười thị huyết.
Anh ta giả bộ đến bây giờ, vậy mà vẫn bị cô ấy nhận ra rồi.
Vốn còn định tiếp tục diễn một tuồng kịch, nhưng anh ta thật sự không muốn tiếp tục giả trang là tên phế vật đó, tên phế vật đó cũng xứng để mình mô phỏng ư?
Anh ta liếm môi, giống như thợ săn đói khát nhiều năm, khao khát máu tươi mĩ vị của con mồi vậy.
Anh ta bước lại gần về phía Bạch Thư Hân, còn cô thì ném hòm thuốc trong tay về phía anh ta, không lệch, trúng giữa trán.
Nhưng anh ta thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng đỡ được.
Anh ta híp mắt, trong đôi mắt phượng hẹp dài toàn là hàn quang khiến cho người ta sợ hãi, mang theo hận ý lạnh thấu xương.
"Cô vẫn chọn làm tổn thương tôi, không chút do dự! Rõ ràng tôi và anh ta có cơ thể giống nhau, dung mạo như nhau, đến cả cảm giác yêu cô cũng giống nhau. Nhưng, cô lại chỉ chấp nhận tên phế vật kia, ngăn tôi ở ngoài, lại còn làm tổn thương tôi, cô muốn làm cho tôi vĩnh viễn không đi ra được đúng không?"
"Tôi tin tưởng cô như vậy, nhưng cô đã làm gì với tôi hả?"
Anh ta hét lên, rồi xông tới.
Không gian phòng ngủ có hạn, cô ấy hoàn toàn không có chỗ để tránh, lại cộng thêm bây giờ Ôn Thành không còn là Ôn Thành yếu đuối ngày trước nữa.
Anh ta thường xuyên rèn luyện, một ngày cũng không dám lơ là, cơ thể đã trở nên cường tráng hơn nhiều rồi, mặc dù có mặc quần áo, bên ngoài không nhìn ra có bao nhiêu thay đổi.
Nhưng thể chất, ít nhiều đã thay đổi.
Anh ta dễ dàng chế trụ được hai tay cô ấy sang hai bên, tách chân cô ấy ra, không cho cô ấy có bất kỳ cơ hội nào đả thương mình.
Anh ta thẳng tay giật gièm cửa sổ xuống, trói trặt hai tay của cô ấy.
"A Thành... anh... anh làm gì vậy! Anh thả tôi ra!"
Tư thế này thật sự là quá mờ ám, làm cho cô ấy vừa thẹn vừa giận, hai má đỏ bừng.
Cô ấy tức giận nhìn anh ta, cô ấy muốn giãy dụa, nhưng lại không làm được gì. "Trước đây tôi đã quá dịu dàng rồi, tôi muốn tiến hành theo tuần tự, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi ra ngoài, tôi còn muốn cảm ơn cô thật tử tế. Tôi thích cô như vậy, tôi yêu yêu đương với cô thật tình cảm, hưởng thụ thời gian tôi trùng sinh, nhưng cô không biết điều. Hôm nay tôi quay lại là để trả thù, tên phế vật kia chưa từng thưởng thức qua cơ thể của cô,
hôm nay tôi sẽ thay anh ta nếm thử một chút, xem rốt cuộc cô là tư vị gì!"
Vừa dứt lời, anh ta thô lỗ xé quần áo của cô ấy.
Tuy giờ đã vào thhu, nhưng tiết trời vẫn khá nóng, cô ấy mặc rất mỏng.
Xoẹt một tiếng, quần áo rách luôn, da thịt ở cổ áo bại lộ trong không khí.
Sau đó anh ta liền hôn xuống, giống như cuồng phong bão táp, thế công hung mãnh, rõ ràng chính là mang theo hận ý tới trả thù cô ấy.
Rõ ràng cùng là khuôn mặt văn nhã giống hệt Ôn Thành, nhưng nay lại làm cái chuyện cầm thú này.
"Ư..."
Cô ấy liều mạng né tránh, cô ấy muốn né môi anh ta, điều này lại chọc giận anh ta.
Anh ta nắm chặt lấy cằm cô ấy, làm cho đầu cô ất không quay được.
Anh ta nhìn cô ấy với ánh mắt hung ác ác liệt, giọng điệu u ám.
"Ông đây nể mặt cô, không phải là cho cô làm càn!"
"Chi bằng anh giết tôi đi!" Cô ấy đau đớn nói.
"Tại sao, tại sao tôi hôn cô cô lại đau khổ như vậy, lúc tên phế vật kia hôn cô, tại sao cô không phản kháng như thế này?"
Anh ta phẫn nộ quát ra tiếng, dáng vẻ anh ta gào lên trông giống như con thú bị nhốt.
Anh ta không ngủ say hoàn toàn, anh ta trốn trong cơ thể Ôn Thành, anh ta biết mọi việc của anh ta, kể cả những việc xảy ra giữa bọn họ.
Tên phế vật đó đã hôn cô ấy, còn anh ta thì chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ anh ta yêu bị tên phế vật đó chiếm lấy, vậy thì... chi bằng lần này anh ta làm, sau này cũng khỏi cho tên phế vật kia cơ hội nữa, chiếm lấy cơ thể này mãi mãi.
Anh ta vẫn có thể danh chính ngôn thuận sống cùng với Bạch Thư Hân, kế hoạch hoàn hảo biết bao nhỉ?
"Cô đã yêu tên phế vật đó rồi đúng không?"
Anh ta híp mắt, rồi nghĩ đến khả năng này.
"Không có khả năng..."
Anh ta không chờ Bạch Thư Hân trả lời, đã tự phủ định cái đáp án này.
"Tên phế vật đó chẳng ra gì cả, đến việc bảo vệ cô cũng không làm được, sao cô có thể...."
"Tôi thích anh ấy đấy, trong mắt tôi anh ấy không phải đồ vô dụng, anh ta có rất nhiều ưu điểm. Anh ấy có thể bảo vệ tôi, có thể vì tôi phấn đấu quên mình. Anh luôn mồm nói yêu tôi, nhưng anh lại đang làm cái gì đây?"
"Đó là bởi vì cô không yêu tôi, cô đang ép tôi!"
Anh ta thống khổ hét lên.
Đúng lúc này, anh ta chợt cảm nhận được sau cổ có một cơn đau nhức.
Anh nhíu chặt chân mày, quay đầu lại nhìn, thì thấy Hứa Minh Tâm đang cứng ngắc cầm một cái gậy bóng chày, nhìn mình với ánh mắt sững sờ.
A Thành không chịu nổi nữa, choáng rồi ngất đi.
Cơ thể anh ta nặng nề đổ xuống, rồi nằm sấp lên người Bạch Thư Hân.
Bịch một tiếng, chiếc gậy bóng chày trong tay Hứa Minh Tâm rơi xuống.
Lúc này cô mới tỉnh táo lại, cô vội vàng tách hai người ra, rồi cởi trói cho cô ấy.
Bạch Thư Hân nhanh chóng khoác một cái áo khoác vào người, che đi cơ thể bị lộ ra của mình. Hứa Minh Tâm nhìn người đàn ông trên giường, giọng nói run run vang lên: "Cái này.... nhân cách thứ hai sao lại ở đây?"