Nhưng... anh ta đã phụ lòng Cố Yên, bỏ đi ngay trên đám cưới, để cô ấy trở thành đối tượng chê cười của người khác.
Anh ta đáng chết. "Chịu đòn nhận tội... có tác dụng không? Có thể xoa dịu tổn thương trong lòng Yên Yên sao? Tôi biết trong lòng anh, Thư Hân rất quan trọng, tôi cũng vậy. Nhưng... trường hợp như thế, anh không để ý đến cảm nhận của Yên Yên một tí nào sao? Còn vài phút nữa là hôn lễ có thể kết thúc rồi, anh tới cũng vô dụng, dì Bạch đã quyết định
tới đây rồi, nhưng anh vẫn không yên tâm..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, Lệ Nghiêm đã ngắt lời.
"Cô không biết Thư Hân quan trọng với tôi như thế nào, tôi chỉ có một mình em ấy là em gái thôi, tôi đã mất bố mẹ, tôi chỉ còn em ấy thôi!"
"Vậy... Yên Yên không phải người nhà của anh sao? Không phải anh vẫn còn có Yên Yên sao? Anh đặt Yên Yên ở chỗ nào?"
Lời này vừa nói ra, phòng bệnh lâm vào một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Đồng tử của Lệ Nghiêm hung hăng co rút.
Anh ta biết sau khi mình và Cố Yên kết hôn, cô ấy chính là vợ của mình.
Anh ta cũng có tình cảm với cô ấy, nhưng mà...
Anh ta lại chưa từng so sánh cô ấy và Thư Hân, cũng chưa từng đặt cô ấy vào trong tình cảm với Thư Hân.
Tình cảm giữa anh em bọn họ, là cái không thể cắt đứt, người khác cũng không thể chen vào.
Anh ta thật sự có lỗi với Yên Yên, thế mà anh ta lại xem nhẹ cô ấy.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy phản ứng của bác sĩ Lệ, cô cảm thấy thất vọng.
Qủa thật, anh ta là một người anh trai tốt, nhưng chưa chắc đã là một người chồng tốt.
Nếu cô và Cố Gia Huy kết hôn, Cố Gia Huy để ý đến cảm nhận của Cố Yên như thế này, còn mình thì bỏ mặc không quan tâm, không thăm không hỏi.
Cô cũng khó mà chấp nhận được.
Cho dù, người đang nằm trên giường là người bạn thân nhất của cô, cô cũng không thể gật bừa với tình cảm của Lệ Nghiêm.
Có sự bất công.
Không đúng...
Anh ta chưa bao giờ đối xử công bằng với Cố Yên.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Lệ Nghiêm đứng dậy, nắm chặt cánh tay của Hứa Minh Tâm, rồi vội hỏi.
"Tôi không biết, lúc tôi đi cô ấy vẫn ở giáo đường."
"Cô, cô Hứa, Thư Hân giao cho hai người, cháu có chút việc phải xử lý."
Nói xong, Lệ Nghiêm chạy đi ngay.
"Bác sĩ Lệ muốn làm cái gì? Đi sám hối sai lầm sao?"
"Đứa nhỏ này... luôn mơ hồ về tình cảm, giữa thằng bé và Thư Hân, trưởng bối đều đã nhìn ra manh mối rồi, nhưng thằng bé ở bên trong, lại không biết." Bà Bạch thở dài, sâu kín nói.
Hứa Minh Tâm nghe mà như lọt vào sương mù, cô hỏi với vẻ khó hiểu: "Cái gì gọi là... nhìn ra manh mối, manh mối gì?"
"Thư Hân thích Lệ Nghiêm."
"Cái này cháu biết, sao em gái có thể không thích anh trai được cơ chứ?"
"Con bé dành cho Lệ Nghiêm là tình cảm nam nữ, không phải tình thân. Cô Hứa và Thư Hân khá thân, cô không biết sao?"
"A..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô khiếp sợ vô cùng.
Thư Hân thích Lệ Nghiêm, là thích giữa nam nữ?
Bà Bạch nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, bà ấy không nhịn được lắc đầu, xem ra cô Hứa và Lệ Nghiêm giống nhau, thật sự rất mơ hồ về chuyện tình cảm! "Hai đứa nhỏ này, tôi là người nhìn chúng nó lớn lên. Bố mẹ chúng nó cũng đã nhận ra từ rất sớm, bọn họ không nghĩ rằng hai đứa phù hợp để ở bên nhau. Lệ Nghiêm chín chắn, lòng trách nhiệm lớn, luôn luôn đảm đương mọi việc giúp Thư Hân, bảo vệ con bé. Thư Hân thì sao, con bé không biết nặng nhẹ, tính tình cũng tùy tiện cẩu thả. Chúng tôi đều thích
Thư Hân tòng quân, sau đó tình tình của con bé sẽ được tôi luyện." "Nhưng mà con bé Thư Hân lại cứng đầu, không chịu vào quân ngũ. Lệ Nghiêm chiều
con bé, để mặc cho con bé, thà tự chịu trách phạt, cũng không muốn để Thư Hân khổ. Chúng tôi đều thương đứa nhỏ này, chúng tôi cảm thấy Thư Hân không lý trí chín chắn, vẫn là trẻ con, chưa chắc đã hợp với thằng bé. Cho nên bọn họ không phải anh em ruột, cái bí mật này vẫn luôn được giấu chứ không công khai, hy vọng Thư Hân kiềm chế lại."