Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, ba người quyết định ăn lẩu, Hứa Minh Tâm kéo Bạch Thư Hân đi xuống siêu thị dưới tầng mua thức ăn.

A Thành không có ngăn cản, nhưng mà anh ta bảo cô ấy về nhanh.

Hai người vừa đi ra khỏi cửa, Hứa Minh Tâm đã không nhịn được nói: "Thư Hân, cậu đang đùa với tớ hả? Cậu thật sự muốn yêu đương với anh ta ư? Cậu tin tưởng anh ta đến thế à, cậu nghĩ hai tháng sau anh ta sẽ cho Ôn Thành quay lại?"

"Ừ, chí ít thì bây giờ tớ tin."

"Tớ sợ cậu bị dính vào..."

"Không sao, giờ cứ đi bước nào tính bước đấy đi, cậu cũng đừng lo lắng cho tớ quá. Hiện tại cậu có thể nói cho Cố Gia Huy biết rồi, lát nữa tớ cũng phải gọi điện cho anh ấy, lần này... tớ muốn tự tới, dù sao thì cũng là tớ nợ anh ấy, tớ nên tự tới chịu trách nhiệm."

Hứa Minh Tâm biết mình không khuyên được, cuối cùng cô bất lực thở dài một tiếng.

Cô bắt Bạch Thư Hân thề, bất luận có xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên là phải gọi điện cho cô.

Cô nhất định sẽ chạy tới, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì.

Mua đồ ăn về, bọn họ bắt đầu nấu lẩu.

A Thành không biết nấu lẩu cho lắm, vì thế Hứa Minh Tâm bắt đầu sào đồ gia vị, chuẩn bị đồ ăn các kiểu.

Ăn bữa cơm này, cô cũng chưa phát hiện A Thành có hành động bất thường gì.

Anh ta rất quan tâm Bạch Thư Hân, cẩn thận từng li từng tí, trái lại là mình... hình như mình trở thành cái bóng đền siêu to, nhìn bọn họ ân ái.

Rõ ràng là Bạch Thư Hân có chút không quen, dù sao thì người trước mặt cô ấy cũng là A Thành, chứ không phải Ngôn Thành, làm người yêu, làm những chuyện thân mật này với anh ta, cô ấy cũng có chút không chống đỡ được.

Nhưng mà cô ấy cũng không có phản kháng, sợ bản thân kích thích anh ta.

Kết thúc một bữa cơm, cô vẫn còn muốn ở lại không đi, tiếp tục xem ti vi, nhưng A Thành lại ra lệnh đuổi khách.

Cô có hơi sợ anh ta, nên đành phải ảo não ra về.

Bạch Thư Hân đau đầu đỡ trán: "Anh đuổi Minh Tâm đi làm cái gì?"

"Giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên đi nghỉ ngơi rồi, cô ấy ở đây không thích hợp."

"Ách.... anh về phòng anh nghỉ ngơi đi!"

"Chúng ta là người yêu, thì nên ở chung."

"Có cái rắm ý, có bao nhiêu cặp đôi đều ở riêng kìa, anh bớt lôi kéo làm quen tôi đi. Cho dù là Ôn Thành, tôi cũng không thể cho anh ta ở trong phòng của tôi!" Đầu cô ấy to như cái đấu, cô ấy không khách khí nói.

A Thành nghe thấy lời này, trong lòng đã thoải mái hơn một chút.

Cho dù là tên phế vật kia, thì cũng không có đãi ngộ này, anh ta thoáng cân bằng một chút rồi.

"Được được được, lát nữa tôi về nhà ngủ, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Nói cái gì?"

"Người mà cô thích trước kia, là anh trai cô Lệ Nghiêm, có đúng không?"

Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười ý vị sâu xa, nói từng chữ một.

Anh ta đã tới Kinh Đô được vài ngày rồi, anh ta không đi bằng máy bay, mà là đi theo thuyền buôn lậu tới đây, phiêu bạt trên biển hai ngày.

Anh ta tới bên này, anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Khương Tuấn đã lục soát cả Kinh Đô, anh ta làm bất kỳ việc gì cũng cần phải cẩn thận từng tí một.

Khoảng thời gian này, anh ta lại nghe được không ít tin đồn.

Bởi vì Cố Yên quay về, đám cưới chưa hoàn thành trước kia lại bị mọi người lôi ra nói hăng say.

Anh ta liền phát hiện ra dấu vết, sở dĩ đám cưới này không có hoàn thành, là bởi vì trên đường đi cô ấy gặp tai nạn xe cộ, đưa tới bệnh viện thì đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc trước, bên cạnh cô ấy cũng không có người khác giới này, người mà cô ấy tiếp xúc nhiều nhất chính là Lệ Nghiêm, anh ta không phải là tên phế vật kia, không nhạy bén về chuyện tình cảm, phỏng chừng người khác không nói cho anh ta biết, anh ta cũng không đoán được.

Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi hơn vài phần.

Giống như thể bị người ta tóm lấy chỗ đau, tóm chặt không thả, đau ghê gớm.

Cô ấy siết chặt nắm đấm, cuối cùng thở ra một ngụm trọc khí, cô ấy nói: "Ừ, đúng là như vậy, anh muốn nói gì?"

"Tên phế vật kia không biết, anh ta là người có đạo đức luôn lý đúng đắn, nếu anh ta mà biết cô đã yêu anh trai ruột của mình, thì không biết anh ta sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?"

"Thế anh thì sao? Tôi không những yêu anh trai ruột của tôi, tôi còn dụ dỗ lên giường với anh ấy rồi."

"Cái gì?"

A Thành nghe được lời này, anh ta hơi khiếp sợ.

Anh ta nhíu chặt chân mày, không ngờ sự việc phức tạp và đi xa so với tưởng tượng của anh ta.

"Anh cũng thích tôi, anh có thể chấp nhận được không?"

Cô nhếch môi rồi nhẹ nhàng nói, lột trần vết sẹo rất đau...

Nếu đã lộ rồi, thì cô ấy cũng nên dũng cảm đối mặt, trốn tránh hiện thực là điều không thể.

Vấn đề này, sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt.

Sau này, nếu cô ấy muốn ở bên Ôn Thành, cô ấy cũng sẽ không lừa gạt, cô ấy sẽ thẳng thắn thành khẩn nói rõ tất cả.

Cô ấy từng yêu Lệ Nghiêm, oanh oanh liệt liệt, và cũng đã làm không ít chuyện.

Nhưng cô ấy không hối hận!

A Thành cắn răng, cuối cùng anh ta buông thõng vai.

"Không ai muốn người phụ nữ mình yêu xảy ra gì đó với người khác, nhưng tôi yêu cô, đến đến mức có thể coi nhẹ những tì vết này. Tôi mặc kệ trước đây cô từng ở bên người nào, tôi chỉ quan tâm cô của hiện tại, tương lai, sẽ do tôi toàn quyền phụ trách!"

"Toàn quyền phụ trách?"

Bốn chữ này... không khỏi quá lớn đi nhỉ? "Phải, nếu không phải là tôi, thì chắc cũng là tên phế vật kia. Mặc dù tôi luôn coi thường anh ta, nhưng tôi không thể không thừa nhận, anh ta cũng yêu cô, rất yêu rất yêu cô. Nguyên nhân mà tôi yêu cô, có thể nói là có một nửa là chịu ảnh hưởng của anh ta, tôi ở trong cơ thể anh ta, giới nữ mà tôi tiếp xúc không nhiều, cô là một người làm tôi hết sức

khó quên, cộng thêm cô thả tôi ra, tôi liền biết.... ý nghĩa của việc tôi đi ra là cái gì, tôi phải bảo vệ một người!"

"Người đó, chính là cô!"

"Nếu trách thì chỉ trách tôi không đi ra sớm hơn, cũng trách tên phế vật kia không sớm gặp được cô, nói không chừng cô đã là của tôi từ lâu rồi. Cũng tại tên phế vật kia, ngốc chết đi được, theo đuổi con gái mà cũng không biết!"

"Vì sao anh cứ gọi anh ấy là tên phế vật? Chẳng phải hiện tại anh ấy đã tốt lên rất nhiều rồi sao?"

"Gọi quen rồi, không sửa mồm được."

Giọng anh ta rầu rĩ, bởi vì Bạch Thư Hân cứ nhắc đến Ôn Thành mà anh ta không vui.

Bạch Thư Hân nhìn dáng vẻ anh ta tức giận, cô ấy thấy rất kỳ lạ, cứ như thể mình đang dỗi mình vậy, có một loại cảm giác nói không nên lời.

Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng lại giống nhau như đúc.

Cô ấy thu lại tâm trạng, cô ấy không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu, cô ấy giục anh ta mau về nhà.

Trời sắc bên ngoài đã tối, một người đàn ông như anh ta ở đây thì tính thế nào chứ?

A Thành tâm không cam tình không nguyện đi về phòng, cô đang định đóng cửa, nhưng anh ta lại chặn cửa, anh ta nói: "Giữa người yêu với nhau có phải là nên ôm ôm hôn hôn không?"

"Hả?"

Sao anh ta lắm trò vậy, ngay cả cái này cũng biết?

Cô ấy còn đang không biết nên trả lời thế nào cơ, không ngờ anh ta đã cúi người hôn một cái lên má cô ấy.

"Lần sau là môi, cô phải chuẩn bị tốt tâm lý."

A Thành nhìn dáng vẻ cô ấy ngớ người chưa bình thường lại, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười bại hoại, sau đó dương dương tự đắc rời đi.

Bạch Thư Hân phản ứng lại, cô ấy xoa má, hết sức bất đắc dĩ.

Tính cách khác hoàn toàn Ôn Thành, cô ấy cũng có chút không chống đỡ được rồi.

Cô ấy về phòng, sau đó gọi điện cho Cố Gia Huy, nói cho anh biết lúc này Ôn Thành đang ở bên cô ấy, cô ấy cũng kể chuyện bọn họ ước định hai tháng cho anh biết, để anh cho cô ấy thời gian.

Hai tháng... rồi sẽ có một cái kết quả.

Cố Gia Huy biết anh ta bình an, cũng không làm tổn thương người khác, thì cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ăn nói với Ôn Thanh Vân được rồi.

Cúp máy xong, mọi âm thanh đều im lặng.

Cô ấy thu lại tâm tư, đi tắm rồi nằm lên giường.

Khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô ấy lo lắng cho Lệ Nghiêm, cô ấy cũng nhớ Ôn Thành.

Tối nay xảy ra chuyện thế này, cho nên cô ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa ngủ được một lúc, cô ấy cảm giác có gì đó khang khác.

Rất nặng... giống như là có thứ gì đó đang đè lên mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK