Lại cần cô giúp mình tắm rửa...
Sao cảm thấy thẹn thùng thế nhỉ?
Hơn nữa... trước đây muốn ăn, là phải khắc chế bản thân không được ăn.
Bây giờ cho dù cho mình ăn, annh cũng hành động không tiện, vẫn còn phải tiếp tục ma luyện một thời gian.
Trận tắm rửa này hoàn toàn không phải là diễm phúc, mà là... tra tấn.
"Chú An tới là tốt rồi."
"Có phải anh định để chú An tắm cho anh cả đời không hả? Thế thì anh cưới chú ấy là được rồi, anh cưới tôi làm gì?"
Cô hơi bực mình nói.
Chú An mỉm cười: "Cô Hứa nói phải, ông chủ, hai người là sợ chồng sắp cưới, cũng đã sống chung một năm rồi, cậu đừng khách sáo nữa. Tắm thôi mà, tôi không tranh làm với cô Hứa nữa. Tôi phải đi dọn dẹp việc vặt trong nhà, xử lý vườn trồng trọt, việc bên cạnh ông chủ, làm phiền cô Hứa rồi."
"Giao cho cháu, chú cứ yên tâm đi. Cậu ba Cố, anh cũng thật là, đừng có mà việc gì cũng làm phiền chú An, chú An cũng cao tuổi rồi.
Cố Gia Huy đen mặt, anh nhìn về phía chú An với ánh mắt giận dỗi.
Ông ấy không biết tình huống của mình là gì sao?
Này ngộ nhỡ có phản ứng, người khó chịu nhịn lại còn không phải là mình sao?
Chú An trông mình trưởng thành, sao thể đẩy anh vào hố lửa chứ?
Hứa Minh Tâm đẩy anh xuống lầu ăn cơm, ăn cơm xong thì đẩy anh về phòng ngủ, thả nước cho anh tắm rửa.
Cô thử độ ấm của nước thì thấy vừa rồi, cô nói: "Tôi giúp anh cởi quần áo, trước đây toàn là anh tắm giúp tôi, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt tôi tắm cho anh rồi. Anh cũng đừng có mà xấu hổ, cái gì nên nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, một cô gái như tôi còn thẹn thùng, anh thẹn thùng cái gì?"
"Như thế trái lại là tôi ngượng nghịu rồi à?"
Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói.
"Không thì sao?"
"Hứa Minh Tâm, em có biết con vịt đến miệng mà không được ăn, là cảm giác gì không?"
Anh lắc đầu cười khổ rồi nói.
Cô căn bản không biết anh đã nghẹn một năm, nghẹn vất vả biết bao.
Anh thật sự sợ mình nghẹn quá hóa bệnh, thế mà bây giờ cô lại còn muốn tắm giúp anh, đây chẳng phải là thành tâm kích thích anh sao?
Cô ấy nghe thấy thế, ha má đỏ lên, cô nói: "Cố Gia Huy... có phải hiện giờ anh đặc biệt không có cảm giác an toàn phải không?"
"Nói thế nào nhỉ?" "Có phải anh sợ mình tàn tật, tôi sẽ không thích anh nữa và đi tìm người đàn ông khác?" Cô nghiêm túc nói: "Nếu anh có lo lắng về phương diện này, thì anh có thể nói cho tôi biết... nếu, anh không có cảm giác an toàn... anh có thể, có thể muốn tôi, tóm lại sớm muộn gì tôi cũng là của anh. Tôi không muốn bởi
vì hai chân không tiện, làm anh có bất cứ tâm lý không ổn nào." "Cố Gia Huy mà tôi quen là người anh dũng phóng khoáng, lắm mưu nhiều kế, quyết thắng thiên lý. Là... đại anh hùng! Tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ anh mệt mỏi nhếch nhác, mặc dù anh tỏ ra bình tĩnh hơn cả tôi, nhưng tôi biết chắc chắn trong lòng anh cũng có nỗi khổ, xảy ra chuyện lớn như này anh không thể một chút cảm xúc
cũng không có."
"Tôi không mạnh mẽ bằng anh, tôi sẽ để lộ tình cảm ở trên khuôn mặt, nhưng anh thì tâm tư kín đáo, đối xử với tôi thì lại là báo hỉ không báo ưu, tôi sợ anh nghẹn trong lòng không thoải mái."
Cô ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ khẽ đặt trên đầu gối anh.
"Cố Gia Huy, anh có muốn tôi không?"
Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng trong suốt, long lanh như thế kia, giống như là ngôi sao trên chín tầng mây vậy, chói mắt đến thế.
Cố Gia Huy nghe được một đoạn dài này, trong lòng hung hăng run lên.
Anh thương yêu xoa đầu cô, anh nói: "Sau khi không thể đi lại, đúng là tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi không có chán nản như thế, bởi vì tôi biết rõ trách nhiệm của mình." "Tôi không bất an, cũng sẽ không dùng loại phương thức này để trói buộc em. Đúng là tôi rất muốn để em ở lại bên cạnh tôi, hận không thể một tấc không rời, khóa chặt em trong phạm vi tầm mắt của tôi. Tôi muốn chiếm lấy em, nhưng... không phải là dùng cái loại thủ đoạn như thân thể. Tôi không phải là quân tử, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, tôi rất quan
tâm em, cho nên tôi kiềm chế bản thân bằng lý trí, em hiểu không?"
"Anh không sợ tôi chạy đi mất cùng người đàn ông khác à?"
"Không sợ, nếu em dám chạy, thì đánh gãy hai chân, làm một đôi uyên ương gãy chân với tôi."
Anh nhếch môi, nói bâng quơ, giọng nói rất là thoải mái.
"Ách..."
Hứa Minh Tâm lập tức á khẩu, không biết nên nói cái gì.
Câu này... không thể nói lại được.
Nhưng mà cô lại nghĩ đến một câu nói khác.
Thích là làm càn, còn yêu... là kìm chế.
Cô nghĩ, kiếp này mình đã tìm được đúng người thật rồi.
Nhưng nguyện một đời một kiếp một đôi, đời đời kiếp kiếp hai ta không xa rời.
Cô gật đầu rồi nói: "Chỉ cần anh không ngã xuống, thì tôi sẽ không ngã xuống!"
"Tôi sẽ không ngã xuống, nếu tôi mà ngã xuống thì ai bảo vệ em?"
"Thế thì anh nhất định phải thật khỏe mạnh, bảo vệ tôi cả đời."
"Được."
Một chữ ngắn ngủi, âm vang hữu lực, gõ vào lòng người.
Chẳng mấy chốc, cô đã giúp anh cởi sạch quần áo rồi.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể anh, nhưng nhìn thấy lần nữa cô vẫn mặt đỏ tai đỏ.
Hôm qua là chú An hỗ trợ tắm rửa, ở bệnh viện cũng có Khương Tuấn lo chuyện lau người.
Cô tắm cho anh, đây là lần đầu.
Hình như cô đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi.
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, cảm giác máu nóng toàn thân hình như đều xông hết lên đỉnh đầu, khiến cô hơi ù tai.
Tai cô có hơi không tốt, mỗi lần khi mà căng thẳng sung huyết thì đều sẽ ong ong, đây là di chứng để lại.
Cố Gia Huy thấy cô xấu hổ quá, anh không nhịn được bật cười: "Mới này mà em đã xấu hổ rồi à? Chẳng phải em muốn tắm cho tôi cả đời sao?"
"Ai... ai xấu hổ chứ, tôi... tôi là bị nhìn thấy cái xấu. Xấu quá... xấu quá không thể nhìn thẳng!"
Cô lắp bắp tìm lý do.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, gương mặt lập tức âm trầm.
Xấu ư?
Cô hình dung như vậy à?
Cái này có liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của cô đấy, thế mà cô lại chê xấu?
"Hứa Minh Tâm, em sẽ phải trả giá vì lời này của em."
"Sao nào? Xấu còn không cho người khác nói à?" Cô nói với vẻ ghét bỏ.
"Bây giờ tôi không so đo với em, đợi chúng ta kết hôn rồi, tôi sẽ từ từ giáo dục em đạo lý ở trên giường."
"Ách..."
Một lời không hợp liền nóng tính.
"Đợi chúng ta lên giường...còn lâu lắm cơ.... còn phải đợi đến cuối tháng tám năm sau cơ!"
"Rất nhanh thôi."
Anh híp mắt, hận không thể làm cho thời gian trôi qua nhanh.
Cô nhóc này to gan quá, nhất định phải dạy dỗ một phen, nếu không thì cô sắp coi trời bằng vung rồi.
Lúc tắm rất xấu hổ, bởi vì Hứa Minh Tâm hoàn toàn không dám nhìn cơ thể anh, hai mắt nhìn thẳng vào tường, bàn tay nhỏ cầm khăn mặt lau lung tung.
Lau xong nửa người trên, lau xuống nửa người dưới...
Hình như cô chạm vào cái gì rồi.
Mềm mềm...
"Đủ rồi."
Đúng lúc này, Cố Gia Huy nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu trầm trọng vô cùng.
Cô dừng lại động tác, ngẩng mặt lên nhìn, chỉ nhìn thấy...
Sao...
Sao lại đứng lên rồi vậy?
Cô sửng sốt, không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Em còn cứ tiếp tục như thế này, thì tôi phải lau súng cướp cò đấy. Thôi để tôi tự làm, em ra ngoài chờ tôi là được, tôi tắm xong sẽ gọi em."
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, nhiễm dục vọng.
Bởi vì do kìm nén, nên giọng nói kỳ lạ vừa dày vừa nặng.
Mặt cô đỏ bừng, lỗ tai như có thể nhỏ ra máu.
Cô lập tức ủ rũ đi ra ngoài.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, cô liền bắt đầu thở mạnh.
Trước đây, khi cô và Cố Gia Huy ở chung, cô không có một tí hứng thú gì với đàn ông.
Nhưng từ sau khi quyết định sống với anh cả đời, cô thường xuyên quan tâm đến vấn đề hai giới.
Cô đã xem không ít bài viết mà con gái đã kết hôn viết, nói là đàn ông phương diện kia càng mạnh, cuộc sống vợ chồng càng hòa thuận, phụ nữ càng không rời xa được người đàn ông.
Mỗi lần cô đọc cô đều xấu hổ ghê gớm, nhưng cô vẫn nghĩ trong đầu, cô không nhịn được suy đoán phương diện kia của Cố Gia Huy thế nào? Cuộc sống sau này của cô là hòa thuận, hay là... không hòa thuận đây?