Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Giờ phút này... ngôn ngữ có vẻ quá yếu ớt, anh là một ông lớn, anh không biết phải an ủi con gái bị tổn thương về chuyện tình cảm như thế nào. 

Cố Yên quật cường hiếu thắng, không dễ dụ như Hứa Minh Tâm. 

Đây cũng là chỗ làm anh đau lòng. 

Anh xoa đầu Cố Yên, chỉ có thể để cô ấy xả hết nỗi lòng ra. 

Cô ấy khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, bên trong giáo đường toàn là nỗi tuyệt vọng bị thương của cô ấy. 

Cuối cùng, cô ấy đã khóc đến khàn cả giọng, nhưng chú rể của cô ấy vẫn chưa quay lại. 

Cố Yên dần dần bình tĩnh lại, cô ấy rút ra khỏi lòng của Cố Gia Huy, thấy comle của anh đã bị nước mắt của cô ấy làm ướt một mảng to, còn có nước mũi nữa. 

"Xin lỗi, anh..." 

Cô ấy cầm lấy ống tay áo muốn lau đi, nhưng nghĩ ra đây là chiếc váy cưới mà cô ấy chọn lựa tỉ mỉ, cô ấy lại không nỡ. 

Cô ấy vội vàng đi tìm khăn giấy, nhưng lại bị Cố Gia Huy ngăn lại. 

Cố Gia Huy đã chuẩn bị khăn giấy từ trước rồi, anh dịu dàng lau mặt cho cô ấy, lau nước mắt đầy mặt cô ấy. 

Lớp trang điểm bị khóc cho trôi hết rồi, hai mắt cũng sưng như quả hạnh đào, làm gì còn là Cố Yên xinh đẹp động lòng người nữa? 

"Khóc đã chưa?" 

"Rồi ạ." 

"Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc là làm sao?" Cố Gia Huy hỏi, thấy cô ấy do dự, anh hơi nhíu mày: "Chuyện đã đến nước này, em vẫn còn muốn giấu anh sao?" 

Cố Yên nghe vậy thì cười tự giễu một cái, đáy lòng toàn là chua xót. 

Cô ấy biết là mình không giấu được, nhưng không ngờ lại để lộ ra ở trường hợp như thế này. 

Cô ấy hít sâu một hơi, cố nén đau khổ rồi nói: "Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân không phải anh em ruột, anh ba biết chứ?" 

"Biết, vậy thì sao?" Cố Yên thử thở ra một hơi rồi nói: "Vấn đề tới rồi, Bạch Thư Hân cũng thích Lệ Nghiêm, hơn nữa đã thích nhiều năm rồi. Những năm nay, cô ấy muốn chiếm lấy Lệ Nghiêm, Lệ Nghiêm không thể tòng quân, trên chân có bệnh tật, cũng là do cô ấy gây ra. Lệ Nghiêm cho rằng cô ấy mắc bệnh tâm lý, lo sau khi anh ấy có người phụ nữ khác 

, cô ấy sẽ không còn người nhà nữa." 

"Từ đầu đến cuối, tình cảm mà cô ấy dành cho anh ấy không phải là tình cảm người nhà gì, mà là tình yêu. Bọn họ cũng đã xảy ra quan hệ, nhưng lại bị em ép xuống, em đã tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, để cho Lệ Nghiệm hiểu lầm tưởng là em, làm sâu sắc thêm tình cảm dành cho em." 

"Em tưởng em đã làm nhiều như thế rồi, thì có thể ở bên anh ấy, nhưng em vẫn thua, giống như cảnh tượng mà anh thấy bây giờ, thua đến nát bát." "Thực ra em đã nhận ra từ lâu rồi, tôi muốn kết hôn với anh ấy sớm một chút, năm trước là làm việc này. Nhưng... sự cố liên tiếp xuất hiện, lúc đó em đã mơ hồ dự cảm được, hôn lễ của bọn em sẽ không thuận lợi như vậy. Em có thể vãn hồi, nhưng em vẫn đợi đến khi cục diện trở nên không thể vãn hồi, mới biết là mình đã sai rồi." 

"Lệ Nghiêm... anh ấy không yêu em, trong lòng anh ấy chỉ có Bạch Thư Hân. Em thua rồi, em chấp nhận..." 

"Nhưng anh thấy trong lòng Lệ Nghiêm có em, cậu ấy luôn yếu kém trong việc tình cảm, nhưng lại nhận định em..." 

"Đó là bởi vì anh ấy tưởng tình cảm của mình dành cho Bạch Thư Hân là tình anh em, chắc anh ấy cũng không biết tình cảm của mình đâu, rốt cuộc thì anh ấy vẫn yêu đứa em gái này, vẫn yêu người phụ nữ này. Chỉ là... em không muốn chờ anh ấy hiểu ra, đám cưới này, đã dạy cho em quá nhiều." 

Cô ấy nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng bị thương. 

Cô ấy mệt rồi. 

"Nhưng mà... tại sao em vẫn không bỏ xuống được, tình yêu, cái thứ này... thật là làm cho người ta thật hèn mọn, sao em lại biến thành cái dạng này rồi, chính em cũng chán ghét chính mình..." Cô ấy dựa trên vai Cố Gia Huy, nhìn lên trần nhà, cố nén nước mắt không cho nó rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK