Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu mà đánh ngất đi thật thì thế cũng tốt, nhưng mà cô ta đánh thành thế này, trọng thương chưa toại. 

May mà chưa có tàn tật, bằng không có phải khóc rồi đấy. 

Nghe bác sĩ nói não mình bị chấn động, ảnh hưởng trí lực không nhỉ? 

Hứa Minh Tâm đang nghĩ ngợi lung tung, Cố Gia Huy đã thân thiết thổi cháo cho nguội bớt, rồi đưa đến bên miệng cô. 

Cô ngoan ngoãn há miệng. 

"Ngon" 

Cô không nhịn được nói. 

"Ngon thì em ăn nhiều chút, đợi qua mấy hôm nữa về nhà, tôi chăm sóc em dần." 

Cố Gia Huy dịu dàng nói. 

"Tôi còn tưởng là lần này tôi chết chắc rồi cơ, tôi đã mơ gặp đầu trâu mặt ngựa rồi đấy, bọn họ muốn đưa tôi đi. Lúc đầu tôi cũng muốn đi theo bọn họ, nhưng mà bọn họ nói cho tôi biết, sau này anh sẽ cô độc đến già, tôi bị dọa lại không dám đi nữa." 

"Tôi liều mạng muốn trở về, nhưng tôi lại không đi ra được, cuối cùng còn vì ẩu đả với quỷ mà suýt bị bắt lại, không cho tôi luân hồi." 

"Sau đó thì sao?" Cố Gia Huy lắng nghe giấc mơ kỳ lạ của cô, anh thấy hơi buồn cười, cũng chỉ có cái đầu như Hứa Minh Tâm mới có thể mơ thấy những chuyện kỳ quái hiếm lạ này. 

"Sau đó... có thể là vì tôi đã ăn quá nhiều, bọn họ liền để tôi đi. Đi mãi đi mãi, tôi liền trở về..." 

Hứa Minh Tâm nghiêng đầu nói, trong mộng đã không nhớ rõ ràng lắm nữa rồi, không biết có phải bởi vì cái này mới trở về. 

Cố Gia Huy nghe vậy, cổ họng tắc nghẽn. 

May mà.. 

Cô đã trở lại. 

Nhân sinh, con đường này quá cô độc, anh đã nếm được ngọt ngào, thì không ăn được khổ 

nữa. 

Để anh chịu đựng những ngày không có Hứa Minh Tâm, quá giày vò. 

"Xin lỗi, đều là tôi không tốt, nếu tôi đi xuống cùng em thì em đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy." 

Cố Gia Huy tự trách nói, mấy hôm nay nội tâm anh đã chịu dày vò. 

Anh mong rằng người đang nằm lên giường, sống chết chưa rõ là mình. "Tôi không nghĩ như thế... Trình Hoa hận tôi, hơn nữa oán hận tích tụ đã lâu, chắc chắn sẽ không buông tha tôi. Lần này không ra tay được, có lẽ lần sau cô ta vẫn sẽ ra tay. Đến lúc đó, anh cách tối xa như thế, càng không thể đến cứu tôi. Nên là tôi vẫn rất vui mừng, chí ít... anh đã tới, tôi cũng tin là anh sẽ tới." 

Hứa Minh Tâm bình tĩnh nói. Cho dù người khắp thiên hạ đều mặc kệ mình, nhưng cô tin, chắc chắn Cố Gia Huy sẽ cần mình! 

"Em tin tưởng tôi như vậy, tôi lại tới trễ, tôi càng đáng chết." 

Cổ Gia Huy vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ đã gầy đi của cô. 

Hứa Minh Tâm đối diện với phương mẫu của anh, bên trong thâm thúy, giống như bầu trời sao mênh mông vô biên, bên trong lấp lánh ánh sáng khác thường. 

Mình phản chiếu vào trong đó, lộ ra nhỏ bé như vậy, nhỏ bé không đáng kể. 

Nhưng thế thì có sao, trong mắt anh chỉ có mình, chỉ có bóng hình nho nhỏ của mình thôi. 

"Tôi hy vọng... sau này đều là tôi xảy ra chuyện, anh không cần xảy ra chuyện." 

"Đừng nói linh tinh, tôi là đàn ông, tôi gánh vác được." 

"Nhưng mà... tôi không chịu đựng được." 

Hứa Minh Tâm khẽ cụp mắt, nhấn mạnh từng chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK