Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Gia Bảo biết sau khi Cố Trường Quân qua đời, Ôn Thanh Vân không những không phá thai, còn kiên trì sinh và nuôi đứa bé lớn, ông ấy nước mắt tung hoành. 

Ông ấy không ngờ hồi nhỏ Cổ Cố đã gặp nhiều khó khăn như vậy, may mà phẫu thuật thành công, đứa bé bình an. 

"Lát nữa về nhà ăn đồ ăn ngon với ông nội được không nào?" 

"Vâng, bố Cố cũng nói như vậy, nói là chắc chắn ông nội sẽ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho Cố Cổ." 

"Cháu tên là Ôn Cổ đúng không? Tên hay, đúng là một cái tên hay, không đổi nữa, cứ lấy cái tên này, ông nội thích." 

Ông ấy nhéo khuôn mặt nhỏ của Cố Cổ, tâm trạng cực kỳ kích động. 

Cố Gia Huy lên tiếng: "Bố trong tay bố ít nhất là có mười lăm phần trăm cổ phần là giao cho anh hai, bây giờ anh hai không còn nữa, nhưng Cổ Cố vẫn còn, Cổ Cố có quyền lợi được hướng phần này của anh hai" 

"Cổ Gia Huy, trước kia cậu nói, cậu sẽ không tranh giành quyền thừa kế, cậu lật lọng!" 

"Tôi từng nói, đúng là tôi sẽ không cần tập đoàn Cố Thị, nhưng tôi chưa bao giờ nói là, phần cổ phần đó của tôi sẽ cho anh. Tôi tính cho anh hai tôi, giao cho Cố Cổ, làm của hồi môn sau này của Cố Cổ, không được sao?" 

Cố Trác Đông nghe vậy, trái tim lộp bộp một chút. 

Quả thật, Cố Gia Huy chưa nói muốn nhượng quyền cổ phần của mình cho anh ta. 

Của hồi môn ư? 

"Đứa nhỏ này mới mấy tuổi, bây giờ đã chuẩn bị của hồi môn rồi ư? Cậu cố tình gây khó dễ cho tôi!" 

Cố Trác Đông giận không kìm chế được. 

Anh ta mưu tính tính toán tường tận, không ngờ cuối cùng vẫn xót một chiều. 

Anh ta đã mất vợ, con trai cũng trở thành phế nhân, thậm chí còn không tìm được con riêng để thừa kế. 

Anh ta chỉ có tập đoàn Cố Thị thôi. 

Không ngờ Cố Gia Huy còn bịt kín con đường này, quả thực chính là khinh người quá đáng! 

"Mặc kệ con bé bao nhiêu tuổi, con bé là con của anh hai, cũng là người thừa kế của nhà họ Cố. Trừ phi, anh cả muốn bắt nạt cô nhi góa phụ bọn họ?" 

"Cậu..." 

Cố Trác Đông vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Cố Gia Bảo kêu dùng. 

Ông ấy vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng trầm muộn, đe dọa. 

Cố Cố giật mình, ngẩn người nhìn ông ấy. 

Cố Gia Bảo lập tức mềm lòng, vội vàng ôm cô bé vào lòng. 

"Ông nội đang dạy dỗ hai chú, không có làm Cố Cố sợ đấy chứ?" 

"Ông nội dung dữ quá..." Cố Cố nói với khuôn mặt đáng thương. 

"Ông nội rất hiền lành, không tin thì cháu xem, ông nội mỉm cười nói lý với bọn này!" 

Ông cụ nhếch môi, cười thoải mái. 

Sau đó nhìn về phía hai người rồi nói: "Hội nghị hôm nay kết thúc tại đây, tôi phải suy nghĩ kỹ lại, có kết quả tôi sẽ thông báo cho mọi người sau, bây giờ giải tán." 

"BỐ..." 

Cố Trác Đông không cam lòng, anh ta vẫn còn muốn giãy dụa sắp chết, nhưng bị Cổ Gia Bảo liếc một cái uy hiếp. 

Cố Trác Đông đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng. 

Cuộc họp này, không tật mà chết. 

Cố Gia Bảo bế Cố Cố đi ra ngoài, các cổ đông khác cũng lục tục rời đi. 

Cuối cùng, bên trong phòng họp rộng lớn, chỉ còn lại hai anh em. 

Cố Trác Đông ngẩng mặt lên, ánh mắt nham hiểm nhìn Cố Gia Huy, anh ta nghiến răng. 

"Cậu ba, anh cả đúng là đã xem thường cậu rồi, không ngờ cậu đã đào một cái hố, rồi ở đấy đợi anh cả cơ đấy!" 

"Nếu trước kia không giấu đi sự tồn tại của Cố Cổ, tôi nghĩ huyết mạch duy nhất của anh hai cũng sẽ không thoát khỏi độc thủ của anh đâu nhỉ. Cố Trác Đông, tôi đã từng cho anh cơ hội, tôi đồng ý với bố là sẽ không giết anh, nhưng... tôi sẽ không tha cho anh." 

"Cố Thị, tôi sẽ không nhường đầu, đây là của anh hai! Tôi đã đồng ý với anh hai, phải cho Thanh Vân và Cổ Cố một công đạo." 

"Cậu ba, cậu đúng là đủ ác đấy, tôi sợ xuất rồi, đáng lẽ ra tôi cũng phải giết cả cậu nữa mới đúng!" 

Cố Trác Đông ân hận lúc đầu làm sai. 

Anh ta cho rằng Cố Gia Huy bị hủy dung, không thể nhấc lên sóng gió gì, nhưng không ngờ trong âm thầm anh đã phát triển đến độ không gì phá nổi. 

Đợi khi anh ta ý thức được là phải chống lại, thì sớm đã đánh không lại rồi. 

Anh ta mưu tính từng bước, và cũng làm cho mình hãm sâu vào vũng bùn. 

"Chỉ đáng tiếc, tôi vẫn còn sống, tôi sẽ sống thật tốt thay cho anh hai nữa." 

Cổ Gia Huy nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lạnh lùng tẻ nhạt, không nhanh không chậm. 

Phượng mậu khẽ nhếch, bên trong tràn đầy vực sâu đen tối, đủ để khiến cho người ta vạn kiếp bất phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK