Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải con trai ruột, còn được như thế, Bạch Hiếu không chỉ là quân nhân ưu tú, ông ấy còn là người bố tốt nhất. 

Anh ta sẽ bảo vệ nhà họ Bạch thật tốt, đây là sứ mệnh duy nhất đời này của anh ta. 

Anh ta rửa mặt, đi tắm, sau đó anh ta nhận được cuộc gọi của bệnh viện thành phố, nói là hôm nay có một bệnh nhân tới, đã là ung thư giai đoạn cuối, nhưng người nhà không có từ bỏ, hy vọng anh đi xem xem. 

Anh ta thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi xuống lầu, bà Bạch nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng. 

Thấy anh ta như bình thường, bà ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm. 

Anh ta ăn sáng xong thì tới bệnh viện, viện trưởng dẫn anh ta đi xem bệnh nhân ung thư kia. 

Người bệnh là một người đàn bà hơn năm mươi tuổi, bà ta đã trong tình trạng vô phương cứu chữa, bây giờ đã hôn mê vì đau đớn, chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài tính mạng. 

Nhưng cũng không sống được bao lâu nữa. 

"Thông báo cho người nhà chuẩn bị hậu sự, bệnh viện đã cố hết sức rồi. Bất luận có đi đến bệnh viện nào, thì cũng đều không cứu được." 

Lệ Nghiêm thản nhiên nói, anh đã lãnh đạm với sống chết từ lâu rồi. 

"Người nhà muốn gặp anh." 

"Gặp tôi ư?" 

Lệ Nghiêm hơi nghi hoặc, anh ta nhíu chặt chân mày. 

Anh ta cũng không từ chối, viện trưởng đã dẫn người đến phòng làm việc. 

Lệ Nghiêm nhìn thấy người tới, tướng mạo có vài phần giống mình, anh hiểu 

ra ngay. 

"Mai Lan là mẹ anh? Anh tên là Tiền Phong đúng không?" 

"Bà ấy cũng mẹ anh, tôi là em trai của anh, lẽ nào anh không nhận ra sao?" 

"Đây là bệnh viện, đừng kéo tình cảm riêng tư vào như thế này. Bố mẹ tôi đã sinh cho tôi một cô em gái, nhưng không hề em trai gì. Anh và tôi không thân cũng chẳng quen, tốt nhất là anh đừng nói có nói lung tung. Tôi đã xem tình trạng bệnh của mẹ anh, rất gay go, nửa tháng này cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy, đừng để bà ấy quá đau khổ" 

"Tâm nguyện lớn nhất của bà ấy chính là muốn gặp anh..." Tiền Phong nói, giọng anh ta khàn khàn, 

"Bác sĩ chăm sóc người bị thương, nhưng không phải cái gì cũng giúp hết. Tôi còn có bệnh nhân, nếu anh không còn chuyện gì khác, mong anh đi ra." 

Anh ta còn chưa nói xong, không ngờ Tiền Phong bất ngờ bụp một cái quỳ xuống đất. "Anh cả, em cầu xin anh đấy, anh gặp bà ấy lần một đi có được không? Bà ấy đã nhớ anh rất nhiều năm, năm xưa đúng là bà ấy không muốn anh, bà ấy không thể chịu được cú sốc. Nhưng cuối cùng bà ấy đã hối hận rồi, bà ấy tưởng ông Bạch sẽ ném anh đến trại trẻ mồ côi, lại không ngờ ông ấy lại tự nuôi nấng. Bà ấy không cho anh được một cuộc sống tốt, 

không muốn anh vừa sinh ra đã chịu khổ cùng bà ấy." 

"Cho nên bà ấy mới nhẫn tâm mặc kệ anh bao năm nay, bởi vì bà ấy biết chắc chắn anh sẽ sống rất tốt. Sau này ông Bạch xảy ra chuyện, bà ấy lấy thân phận vợ của cấp dưới đi tham gia tang lễ, bà ấy chỉ dám đứng một bên lén nhìn anh." 

"Anh cả, anh không biết những chuyện này, nhưng mà em đã ở cùng mẹ bao nhiêu năm, em tận mắt nhìn thấy, từng chữ đều là thật, xin anh hãy đi nhìn mẹ một cái, tha thứ cho bà ấy một lần, để bà ấy yên tâm ra đi, được không ạ?" 

Tiền Phong nghẹn ngào nói. 

Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, tưởng tượng đến những người xuất hiện trên tang lễ, nhưng anh ta lại không nhớ được. 

Anh ta và Thư Hân đau khổ chết đi được, tưởng như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, sao còn tâm trí mà nhớ rõ người ngoài chứ? 

Anh ta không biết những gì Tiền Phong nói là thật hay là giả, anh ta không thể qua được cửa của chính mình. 

Là bà ta đã vứt bỏ mình, nếu anh ta bất hạnh chết đi, vậy thì mẹ ruột của anh. ta chính là hung thủ giết người. 

Quân nhân... 

Không thể phá lệ khai ơn cho hung thủ giết người. 

Anh ta đứng ở góc độ của người chấp pháp, cao hơn đạo đức, anh ta không thể tha thứ cho chuyện này. Không phải anh ta không hiểu tình người, là tình người quá nhỏ bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK