Trình Hoa lập tức khóc sướt mướt nói: "Phu nhân tới đúng lúc lắm, mọi người đều nhìn thấy, là Hứa Minh Tâm đẩy cháu trước, bác phải phân xử cho cháu..."
Trình Hoa còn chưa nói hết câu, Thẩm Tuệ đã mất kiên nhẫn khoát tay, chán ghét nói: "Tôi hỏi cô sao? Tôi đang hỏi con gái nuôi của tôi, là ai bắt con con, nói cho mẹ nuôi, mẹ nuôi xả giận cho con."
Lời này vừa nói ra, xung quanh khiếp sợ.
Chuyện này sờ sờ ra đấy, Hứa Minh Tâm đã đẩy người ta, cho dù đối phương có ăn nói bất kính thì cũng không nên ra tay.
Nhưng Thẩm Tuệ vừa tới đã nói thế này, rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.
Trình Hoa trợn mắt há hốc mồm, không dám tin đường đường là nhà họ Ngôn, thế mà lại làm ra cái chuyện xằng bậy như thế này.
Cô ta nhìn Ngôn Dương với ảnh cầu cứu, cô ta nói: "Bác trai, bá gái bác ấy..."
"Bác gái cô nói đúng, vợ tôi nói hay quá mà? Vợ tôi không hỏi cô, cô không cần nói chuyện, nếu cô chọc giận vợ tôi thì cô có gọi tôi là bác trai cũng vô dụng.
Trình Hoa nghe vậy thì thầm sốt ruột.
Ngôn Dương nổi tiếng là thê nô, sao có thể đối nghịch với Thẩm Tuệ cơ chứ.
Lúc này, chỉ có mời ông nội tới giúp thôi, may mà lần này cô ta không đi một mình.
Cô ta nhanh chóng đánh mắt với nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lặng lẽ đi ra.
Thẩm Tuệ đi đến trước mặt Hứa Minh Tâm, nắm tay cô rồi nói: "Nói cho mẹ nuôi biết, ai đã bắt nạt con?"
"Mẹ... mẹ nuôi... đúng là con đã đẩy cô ta, nhưng không có dùng nhiều sức như thế, căn bản sẽ không ngã xuống đất."
Hứa Minh Tâm vẫn chưa thích ứng được, nói ra hai chữ "mẹ nuôi" cũng nói lắp bắp.
"Ồ, con gái tôi nói đúng không?"
Thẩm Tuệ nhìn sang Trình Hoa.
Trình Hoa run lên, vừa nãy lúc Thẩm Tuệ nhìn Hứa Minh Tâm, trong đôi mắt tràn ngập từ ải. Nhưng khi nhìn mình, thì toàn là ý lạnh.
Thân là trưởng bối, đối với vãn bối đúng là không khách khí tí nào.
Sao cô ta lại chọc phải hai người không nói lý này cơ chứ? Nhà họ Ngôn lại cứ có địa vị không thấp, ngang ngửa với nhà cô ta.
Khẳng định ông nội sẽ không vì mình mà đắc tội bọn họ.
Bây giờ cô ta phải chiếm lý, nếu không thì lại sắp thua mất!
Cô ta đã bị Hứa Minh Tâm đánh bại một lần rồi, không thể lại xuất hiện thêm lần thứ hai.
Cô ta hít thở sâu một hơi, không ngừng cổ vũ bản thân.
Cô ta nói: "Bác gái, bác không khỏi che khuyết điểm quá rồi đấy? Dưới con mắt của bao người, lẽ nào cháu còn phải ỷ lớn bắt nạt nhỏ sao? Mọi người đều trông thấy, cô ta đã đẩy cháu, sao bác vẫn bênh vực cô ta cơ chứ?"
"Nếu Hứa Minh Tâm xin lỗi cháu, chuyện này cũng kết thúc, bác gái đừng bắt nạt một vấn bối như cháu."
"Ồ? Vậy sao?" Thẩm Tuệ thản nhiên nói, sau đó nhìn về phía mọi người: "Cô bé nhà họ Trình nói mọi người đã nhìn thấy, mọi người đã nhìn thấy thật sao?"
Quý ông đỡ Trình Hoa dậy lúc trước lên tiếng: "Đúng vậy, chính mắt tôi trông thấy, đúng là con gái nuôi của bà đã đẩy cô Trình."
"Chồng ơi, nhớ người này nhé, trở về tính sổ."
Thẩm Tuệ giơ ngón tay xanh nhạt lên, chỉ chỉ người thanh niên đó, sau đó nói với Ngôn Dương.
"Ù Ù Ù."
Ngôn Dương chân chó nói.
"Còn ai nữa? Tôi thấy các người có mấy người cũng nóng lòng muốn thử, có phải cũng muốn chỉ ra chỗ sai của con gái tôi không? Ngôn Dương à..."
"Bà xã, em nói chậm thôi, nhiều người quả, anh sợ anh không nhớ hết!"
"Dốt, điện thoại để làm cái gì? Không biết chụp à?"
Thẩm Tuệ hung bạo trừng mắt liếc ông xã nhà mình một cái.
Ngôn Dương lập tức gật đầu, lấy điện thoại ở trong túi ra, đang chuẩn bị chụp này.