Cô ấy lấy dũng khí, nắm chặt nắm tay, lớn tiếng nói ra, từng chữ rõ ràng hữu lực.
Lệ Nghiêm nghe thấy vậy, khóe miệng có chút chua xót.
Hóa ra là thật.
Em ấy thích mình, em gái... đã thích anh trai rồi.
"Anh, em là người phù hợp nhất với anh, Cố Yên... cô ấy không phù hợp với anh!" Cô ấy khẩn trương nói, cô ấy trực tiếp trải lòng mình trước mặt Lệ Nghiêm.
"Cô ấy chính là người phù hợp nhất, nếu cô ấy không phù hợp với anh, thì cả thế giới này cũng không tìm được người thứ hai phù hợp với anh nữa." Lệ Nghiêm nói rõ từng chữ.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, trái tim hung hăng đau nhói, cô ấy vội la lên:
"Sao có thể chứ? Anh và cô ấy mới quen nhau bao lâu, sao cô ấy lại là người phù hợp nhất với anh được cơ chứ? Cố Yên mạnh mẽ, làm việc có chủ kiến của riêng mình, người phụ nữ như thế, sao anh lại thích chứ? Anh thích cô gái vui tươi một chút, lẽ nào không phải sao?" "Đó là suy nghĩ từ rất lâu rồi, lúc đó anh có một cô em gái hồn nhiên vui tươi, anh thích nhìn em ấy cười ngọt ngào, nhìn em ấy sống vô ưu vô lự. Cho nên, khi chú muốn sắp xếp nguyện vọng đại học cho em ấy, anh đã liều mạng ngăn cản, chỉ mong em ấy không cần tham gia vào loại công việc nguy hiểm này,
có thể sống cuộc sống mà mình muốn."
Bạch Thư Hân nghe vậy, cổ họng tắc nghẽn.
Cô em gái này chính là cô ấy.
Anh ta cũng nhớ trước kia mình đã vì cô mà bỏ ra từng việc một không phải sao? Lẽ nào điều này vẫn không bằng Cố Yên sao? Lệ Nghiêm tiếp tục nói: "Lúc đó, anh nghĩ, nếu anh mà tìm một người bầu bạn, nhất định anh phải tìm người giống em gái, không cần phải biết quá nhiều, sẽ cùng cười với anh vui đùa với anh, để anh bảo vệ cô ấy thật tốt là được rồi. Nghĩ nghĩ, cũng có một loại cảm giác thành tựu của chủ nghĩa đàn ông. Nhưng sau này, anh đã gặp Cố Yên, đúng là
cô ấy mãnh mẽ có chủ kiến, rất khó khống chế. Cô ấy giống như một quả ớt, thích màu sắc rực rỡ, làm việc hấp tấp, quyết đoán nhanh nhẹn, cũng không chịu xuống nước. Điểm này, cực kỳ giống Cố Gia Huy." "Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, cô ấy nhỏ hơn anh hai khóa, là một sinh viên năm nhất. Lúc anh nhìn thấy cô ấy, thì không kìm được nghĩ tới em, nếu em mà lên đại học, thì cũng là bộ dạng vui tươi như thế. Anh tưởng cô ấy sẽ cứ như thế, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ấy đã hơi thu mình lại trước mặt anh, trở nên khôn khéo đáng yêu, thích trưng cầu ý kiến của anh, lúc nào cũng gọi anh học trưởng ngắn học trưởng dài. Sau này anh thi lên nghiên cứu sinh quân y quân khu, còn chưa tốt nghiệp thì cô ấy cũng tới rồi, mà thực ra là nhảy cấp tới. Cô ấy dùng thời gian ba năm, học hết học phần của năm năm học, tốt nghiệp sớm, chính là để học nghiên cứu sinh cùng anh."
"Lúc đó anh còn cười cô ấy, cái chuyên ngành bác sĩ này không thể vội công cầu tiến. Rất nhiều kiến thức ở trên giảng đường rất có ích, không phải cô ấy cứ nhét đầy học phần lý thuyết là có thể học được. Lúc đó, cô ấy đứng trước mặt anh, mỉm cười nói không sao, sẽ có anh dạy cô ấy những cái này. Sau này, đúng là anh đã dạy cho cô ấy." "Cô ấy tốt nghiệp cùng anh, cùng phân bổ vào cùng chỗ. Cô ấy là con gái, lại sống trong doanh trại đầy đàn ông. Cô ấy rất làm cho người ta thích, trong bộ đội có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy đều không đồng ý, cô ấy cũng chưa từng nói những câu như thích anh, muốn anh và cô ấy ở bên nhau. Thật ra anh đã biết rõ
tâm ý của cô ấy dành cho anh từ lâu, chẳng qua lúc đó anh một lòng đầm đầu vào sự nghiệp, không có suy nghĩ quá nhiều."
"Cô ấy cũng không ép anh, từ quả ớt cứng rắn biến thành hoa hồng trắng nhu thuận, là ánh trăng chưa từng biến mất sau lưng anh."
"Thư Hân, em và anh là anh em, dù không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, anh cũng chỉ coi em là em gái. Em hiểu không?"
Lệ Nghiêm nhìn lại mấy năm nay mình đi cùng Cố Yên, rất vất vả, cũng rất gian nguy.
Nhưng cô ấy lại chưa từng rời bỏ mình, cũng không kể khổ, lẳng lặng bầu bạn.
Tế thủy trường lưu, tương cứu trong lúc hoạn nạn, đây mới là cái mà anh ta muốn hiện giờ.
Niên thiếu không biết gì, muốn tìm một cô gái vui tươi sôi nổi.
Nay trưởng thành chín chắn rồi, biết cái gì mới là phù hợp với mình.
Thư Hân hai mươi mốt tuổi, Yên Yên hai mươi sáu tuổi.
Dáng vẻ của Cố Yên hai mươi mốt tuổi, giống y chang Bạch Thư Hân.
Nhưng nay, cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, đã nội liễm hơn rất nhiều.
Anh ta thích dáng vẻ nội liễm của cô ấy, cũng yêu sâu sắc dáng vẻ có chí tiến thủ bồng bột của cô ấy. Lệ Nghiêm nghĩ tới Cố Yên, khóe miệng cong lên, cuối cùng nụ cười dần trở nên đắng chát.