"Cái gì gọi là có lý hả? Sự việc vốn là như thế. Lần tới, nếu người phụ nữ xấu xa kia còn đến tìm cậu, cậu cứ đáp lại cô ta bốn chữ!"
"Bốn chữ gì?"
Hứa Minh Tâm tò mò hỏi.
Một tiết học, Bạch Thư Hân đã truyền lại sở học suốt đời.
Sau khi hai người tan học, Bạch Thư Hân kéo cô đi dạo trong sân trường.
Cô ấy nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng có nghĩ thông suốt hay không thì vẫn xem cá nhân cô.
"Bây giờ, tâm trạng cậu thế nào?"
"Không biết, hình như là vui, lại giống như vẫn rất buồn."
"Cậu có tin anh ấy không?"
Bạch Thư Hân dừng bước, nói từng câu từng chữ, nghiêm túc hỏi.
"Tin."
Cô trả lời chắc nịch, không hề do dự.
"Nhưng mà, tớ không tin chính mình." "Thích một người, không phải không có lý do. Tớ thích cậu, Ngôn Hải thích cậu, Cố Gia Huy cũng thích cậu, ông Cố cũng thích cậu chứ nhỉ? Nhiều người thích cậu như thế, chắc chắn bản thân cậu có sức hút. Cậu ngây thơ lương thiện, cậu không phức tạp, ở bên cậu
rất thoải mái. Cậu cũng là người mà tớ chia sẻ, mọi bí mật của tớ đều ở chỗ cậu và tớ cũng không cần lo lắng về việc có người thứ ba biết."
"Cậu tốt với mọi người, nhiệt tình, không keo kiệt trả công, cũng không yêu cầu báo đáp. Người mà cậu quan tâm, cậu sẽ không nỡ để anh ta chịu một tí tổn thương nào."
"Những ưu điểm này, còn chưa đủ sao?"
"Thì ra... tớ có nhiều ưu điểm như thế à? Tớ còn tưởng tớ chỉ ăn khỏe uống khỏe chứ?"
"Ăn khỏe uống khỏe đấy á, như thế không lãng phí, cũng không kén ăn, đây là thói quen tốt, tiếp tục giữ vững nhé!" Bạch Thư Hân Vỗ vai cô, cười hì hì nói.
"Nghe cậu nói như vậy, tớ cũng thấy đúng."
"Nếu cậu thật sự yêu anh ta, thì cậu không nên do dự như vậy, yêu một người là kiên định không dao động. Cậu không nên từ bỏ anh ta, mà cậu hãy dũng cảm tiến lên , trở nên xuất sắc hơn! Như thế, mới không phụ lòng anh ta, biết không hả?"
"Tôi sẽ làm thế!"
Cuối cùng Hứa Minh Tâm đã tự tin hơn, cô nắm chặt nắm tay, trịnh trọng nói.
Không nên từ bỏ, mà phải tiến lên.
Không thể bị khó khăn đánh bại, mà phải cố gắng trở nên tốt hơn, thì mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Người khác có nói khó nghe đi chăng nữa, chỉ cần Cố Gia Huy không chê mình là được.
"Này, anh ta đến rồi, tớ giao cậu cho anh ta đấy."
Cô ấy nhìn ra phía xa, nói.
Hứa Minh Tâm xoay người, cô nhìn thấy người đàn ông đang đi nhanh tới đây.
"Ừ, tớ đã hiểu ra rồi."
"Vậy, tớ đi trước đây."
Bạch Thư Hân rời đi.
Cố Gia Huy đi tới gần cô, anh cũng không dám hỏi, bọn họ nói chuyện thể nào rồi.
Chưa bao giờ anh lại giống như bây giờ, lo được lo mất, cẩn thận từng li từng tí, mà những cảm xúc này đều là do cô nhóc này hại.
"Tôi đói rồi."
Hứa Minh Tâm sờ cái bụng của mình, nói nhiều như thế, rất là tiêu tốn thể lực.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim anh mềm mại.
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười, dịu dàng nói: "Đi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Về đến biệt thự, chú An rất là nhiệt tình, ông ấy sớm đã chuẩn bị xong bữa tối mỹ vị, thậm chí còn đặt một chai rượu vang đỏ trên bàn.
"Cô Hứa đã về, tôi cứ bảo sao chim khách cứ kêu ngoài cửa, chắc chắn là có chuyện vui. Cô Hứa đã định trước là người của ông chủ, cho dù chạy ra ngoài, thì cũng sẽ trở về. Xem ra tôi chưa thu dọn đồ của cô Hứa là đúng.”
Chú An vui vẻ nói.
Trái lại, Hứa Minh Tâm lại hơi ngượng ngùng.
Xấu hổ quá!
Nàng dâu nhà người ta cãi nhau thì về nhà mẹ, và còn ở nhà mẹ ba năm ngày cơ.