Bạch Hiếu kinh ngạc, sờ sờ cái mũi.
Ăn cơm xong, anh ta nắm tay Bạch Thư Hân rồi trịnh trọng tuyên bố.
"Cô, chú, cháu và Thư Hân đã quyết định ở bên nhau rồi ạ, bây giờ chính thức là bạn trai bạn gái, sau này cứ giao cô ấy cho cháu chăm sóc ạ."
"Này..."
Bạch Thư Hân không ngờ anh ta nóng lòng như vậy, thế mà lại tuyên bố ngay trước mặt người nhà cô ấy.
Bạch Hiếu sửng sốt, sau đó ông ta vui vẻ nói: "Cái này là thật à?"
"Hai đứa ở bên nhau khi nào, lần trước... vẫn chưa phải à?"
"Quyết định ngay tối qua ạ."
"Thư Hân, chuyện này là thật à?" Bà Bạch khá là bình tĩnh, bà ta nhìn về phía Bạch Thư Hân.
Cô ấy cũng không biết phải nói từ đâu, cô ấy cảm nhận được ánh mắt nóng rực của A Thành, ngập tràn sự mong chờ.
Anh ta đang chờ mình trả lời.
Có lẽ chính anh ta cũng không biết, anh ta căng thẳng nắm tay cô áy, đã làm đau cô ấy.
Trông anh ta có vẻ không đứng đắn, cẩu thả tùy tiện, như thể là vô tâm vô phế.
Nhưng.... anh ta cũng rất yếu ớt, cũng khát vọng yêu.
Sở dĩ anh ta bức thiết muốn chiếm lấy cơ thể, cũng là muốn trải nghiệm thất tình lục dục, sống cuộc sống của người bình thường nhi?
Cuối cùng cô ấy gật đầu, coi như là cho anh ta ăn một viên định tâm đan.
Anh ta thở phào một hơi, sức lực trên tay cũng buông lỏng đi vài phần.
"Thế là tốt,, các cháu tự do yêu đương, người lớn bọn cô không can thiệp. Nhưng có một điểm, chuyện tình cảm không phải trò đùa, các cháu cũng không nhỏ nữa, không còn là trẻ con nữa, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, biết chưa?"
Bà Bạch nói có ý.
Bọn họ đều gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó mọi người giao tiếp càng hòa hợp hơn.
Bạch Hiếu vội vàng gọi Ôn Thành đến thư phòng chơi cờ, ông ta dặn đi dặn lại, tuyệt đối đừng nhường.
Ông ta đã biết lần trước là Ôn Thành cố tình thua mình.
Nếu lần này là Ôn Thành, thì có khả năng là vẫn sẽ bí mật nhường, lén thua.
Nhưng hiện tại là A Thành chính trực, anh ta không hiểu về nhân tình thế sự cho lắm, nghe thấy lời này, anh ta thật sự đã chơi giết cho ông ta không còn mảnh giáp.
Bạch Hiếu đầu đầy mồ hôi, mỗi bước đi đều đắn đo mãi.
Cuối cùng ông ta bất đắc dĩ gọi cậu con trai Bạch Tiêu tới, cuối cùng hai cha con thua thảm vô cùng.
"Không chơi nữa không chơi nữa, buổi tối uống rượu!"
"Tửu lượng cháu rất tốt."
"Tôi cũng không kém nhé! Đã một thời gian trôi qua rồi, tửu lượng của tôi cũng có phần tăng lên đấy, tôi không tin là tôi không thắng được vãn bối là cậu!"
"Tôi... tôi cũng đấu với cậu!"
Bạch Tiêu cũng không cam tâm nói.
Phòng sách bên này náo náo nhiệt nhiệt, phòng ngủ bên kia cũng không yên lặng.
Bạch Bạch kéo tay Bạch Thư Hân, sau đó hỏi với vẻ thấm thía: "Cháu đã buông được Lệ Nghiêm thật rồi à?"
Lần này, cô ấy không có bất kỳ do dự nào, cô ấy gật đầu.
Bà Bạch vui mừng thở phào một hơi, sợ nhất là cô ấy vẫn hãm vào trong vòng xoáy tình cảm không đi ra được, rồi làm khó bản thân.
"Vậy... đứa bé Ôn Thành có biết không?"
"Anh ấy... chắc là biết ạ."
"Cái gì gọi là chắc là hả? Cháu đã xác định ở bên cậu ấy chưa?"
"Thím, chuyện này có hơi phức tạp, cháu cũng không biết phải nói với thím như thế nào. Trước mắt, đúng là hai bọn cháu đang ở bên nhau, sau này có cơ hội cháu sẽ kể với thím sau nhé."
Cô ấy không muốn cho quá nhiều người biết A Thành là nhân cách thứ hai, sợ bọn họ nhìn anh ta với cái nhìn thành kiến, rồi sẽ làm ra chuyện tổn thương anh ta.
Cô ấy né tránh chủ đề này, không muốn nói nhiều.
Bà Bạch cũng không thúc ép, tất nhiên là bà ta mong cô ấy có thể sống vui vẻ.
Bà ta không có con gái, cộng thêm bố mẹ Bạch Thư Hân mất sớm, trong lòng bà ta, cô ấy không khác gì con gái ruột của mình.
Con trai có đồ gì, cô ấy và Lệ Nghiêm sẽ có đồ tương tự, sẽ không bên trọng bên khinh. Bà ta nói: "Thư Hân, chúng ta đã già rồi, không hiểu tâm tư của các cháu, nhưng chuyện tình cảm thì không được qua loa, phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình. Tất nhiên là thím hy vọng các cháu hòa hợp, chú thím cháu đều có ấn tượng rất tốt về đứa trẻ này. Nếu cháu đi lấy chồng xa thì cũng không sao, bây giờ giao thông thuận tiện thế này, lúc
nào cũng có thể quay về thăm bọn cô được. Chú thím đã nuôi một đứa con trai, nhưng thằng bé ở ngoài nhiều năm, chú thím cũng đã quen rồi. Cho nên cháu cũng đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, cháu và Lệ Nghiêm có thể hạnh phúc, là chú thím vui rồi."
"Cũng không biết bây giờ anh trai cháu thế nào rồi, từ sau khi thằng bé đi, cô lo lắng thấp thỏm, ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày thắp hương bái phật, chỉ mong thằng bé có thể bình an trở về tu thành chính quả với Yên Yên."
"Cháu không được làm chú thím bận tâm nữa, biết chưa?"
"Thím, Thư Hân biết rồi, cảm ơn thím."
Cô ấy ôm chặt lấy bà Bạch, cô ấy nghĩ bố mẹ ruột của mình mà vẫn còn sống thì cũng đối xử với mình thế này thôi.
Bao nhiêu năm nay ở nhà chú, cô chưa bao giờ cảm thấy mình là người ngoài.
Vợ chồng Bạch Hiếu đối xử với cô và Lệ Nghiêm tốt đến mức không còn gì để nói.
Bà Bạch nghĩ đến Lệ Nghiêm đáng thương, nước mắt lại rơi, bà ta vỗ lưng Bạch Thư Hân, dặn dò cô ấy nhất định phải sống thật vui vẻ.
Trái đất có nhiều người như thế kia, có thể gặp được người tâm đầu ý hợp với mình giữa biển người mênh mông là chuyện khó khăn biết chừng nào.
Tương cứu trong lúc hoạn nạn, bốn chữu này trông thì đơn giản, nhưng làm thì quá khó.
Nếu thật sự gặp được người mà mình yêu suốt đời, thế thì đừng từ bỏ, phải nắm chặt ấy tay anh ấy.
...
Buổi tối lúc ăn cơm, A Thành uống cho bố con nhà họ Bạch gục rồi.
Còn anh ta thì chỉ bước đi phiêu phiêu, mặt đỏ mà thôi.
Bạch Thư Hân bất lực đỡ trán, rồi dìu anh ta rời đi.
"Thím, xin lỗi, lại thêm rắc rối cho thím rồi. Anh và chú nhờ thím ạ."
"Các cháu về đi, trên đường đi chú ý an toàn, xem hôm nay thím có giáo huấn cha con này không!"
Bọn họ đi ra khỏi cửa, đi vào thang máy.
Bạch Thư Hân bất đắc dĩ nói: "Anh cũng biết chú tôi có tính cách gì, bọn họ đều cứng đầu bỏ xừ, anh còn cụng rượu với bọn họ, giờ thì hay rồi, hai người họ say như chết, anh cũng liêu xiêu lảo đảo."
"Anh uống giỏi thì uống giỏi, nhưng có thể đừng uống nhiều như này được không, rất hại dạ dày!"
"Tôi... tôi uống cho chú ấy say, bảo chú ấy gả cô cho tôi, chú ấy đồng ý rồi. Chú ấy là quân nhân, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, đợi chú ấy tỉnh lại tôi phải đi tìm chú ấy chúng thực. Lệnh của cha mẹ, lời của môi giới, Bạch Thư Hân, cô đã là của tôi rồi."
Giọng anh ta trầm thấp, cả người toàn mùi rượu.
Ánh mắt anh ta hơi mê mang không tiêu cự, nhưng lại cố gấp nhìn mình chằm chằm.
Anh ta áp lại rất gần, cứ như thế muốn nhìn kỹ hơn vậy.
Cô ấy sợ đến nỗi lùi về sau, nhưng lại đụng vào tường thang máy.
Cô ngẩn người nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, vậy mà trái tim lại tăng tốc.
"Anh... anh uống nhiều rồi."
Rõ ràng cô ấy không có uống rượu, nhưng ngửi mùi rượu trên người anh ta, vậy mà cô ấy cũng cảm giác mình có vài phần say rồi.
Hai má cô ấy bắt đầu nóng lên, đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Đúng lúc này, thang máy ting một tiếng rồi mở ra.
Cô ấy vội vàng dịu anh ta ra ngoài.
Vừa ra khỏi không gian chật hẹp, gió lạnh thổi qua mặt, làm cho cô ấy tỉnh táo lại vài phần.
"Chúng ta về nhà thôi."
"Tối nay... cho tôi ngủ cùng cô được không?"
"Không được, anh đừng mơ. Rốt cuộc là anh say thật hay anh đang giả say cho tôi xem vậy?"
"Say ngà ngà, tôi uống rất giỏi."
"Phải phải phải, về nhà trước đã."
Cô ấy dìu anh ta vào ghế phó lái, anh ta ngủ luôn trên xe.
Cô ấy cũng thở phào một hơi, sau đó lái xe thẳng một mạch về căn hộ.
Cô ấy muốn gọi anh ta tỉnh lại, nhưng lại phát hiện anh ta có hơi sai sai, cả người rất nóng.
Trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh mỏng, hình như là bị sốt, nhưng lại giống như là đang tản mùi rượu. "A Thành? Anh... anh không sao chứ?"