Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì nhíu mày, cô nhìn anh như nhìn quái vật vậy: "Tôi còn sống cùng chú hơn nửa năm á, tôi là con ngốc sao? Chú bỏ tay ra, tôi phải về nhà!"
"Bố em đã tặng em cho tôi từ lâu rồi, em phải về nhà của tôi."
Cố Gia Huy thở ra một ngụm trọc khó, kìm nén đau khổ trong lòng, anh trực tiếp bá đạo cường thế bế Hứa Minh Tâm lên.
Hứa Minh Tâm có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng không giãy được ra khỏi cái ôm của Cố Gia Huy, cuối cùng bị anh đưa về biệt thự.
"Đây là nhà của chúng ta, em xem kỹ đi. Những quyển sách này là em mua, đây là máy tính của em, còn có đề toán mà em làm nữa. Bàn trang điểm, tủ quần áo của em, còn có em ở ban công nuôi được một ít cây..."
"Nhưng... vậy thì sao?"
Cố Gia Huy kéo cô đi xem xung quanh.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại thản nhiên trả lời một câu.
Nhưng vậy thì sao?
"Thì sao cái gì? Chứng minh chúng ta ở cùng nhau, vô cùng hòa hợp!"
"Xem ra, đúng là tôi đã từng sống ở đây. Nhưng đó là tôi của trước kia, tôi của bây giờ không nghĩ như thế. Tôi không quen chú, không thích chú, không có tình cảm với chú. Cho nên... tôi không muốn ở cùng chú."
"Chúng ta ở bên nhau, có rất nhiều hồi ức vui vẻ."
"Vậy chắc là cũng có đau khổ chứ?"
Hứa Minh Tâm hỏi ngược lại.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh rơi vào trầm mặc.
Cô thấy anh không trả lời được nữa, cô nói tiếp: "Bây giờ, tôi không muốn biết tôi của trước kia là dáng vẻ gì, mặc kệ là hồi ức vui vẻ, hay là hồi ức đau khổ, tôi đều trả hết lại cho chú. Chú đừng dây dưa với tôi nữa, tôi phải về nhà."
Hứa Minh Tâm nói với thái độ cứng rắn, trên gương mặt tươi cười hiện lên sương lạnh.
Cô xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, bước nhanh xuống lầu.
Cố Gia Huy hoảng hốt, đợi anh hồi thần lại, Hứa Minh Tâm đã ra khỏi cửa rồi.
Chú An tiến lên nói: "Ông chủ, cậu lại cãi nhau với cô Hứa à?"
Cố Gia Huy không biết phải nói như thế nào, anh khẽ lắc đầu, sau đó chạy ra ngoài.
Nhưng trên đường làm gì còn bóng dáng của cô nhóc kia nữa.
Cô là người đi bộ, cho dù chạy thì chắc cũng không đi được quá xa.
Anh vội vàng đuổi theo, nửa đường điện thoai reo lên, là Lệ Nghiêm gọi tới.
"Cố Gia Huy, thầy thôi miên nói cho tôi biết là thôi miên thất bại rồi, nửa đường Hứa Minh Tâm bất ngờ tỉnh lại, thậm chí còn đe dọa anh ta, bắt anh ta phối hợp diễn một lượt, nếu không sẽ đánh anh ta một trận."
"Vừa nãy thầy thôi miên đã thu dọn hành lý rồi lên máy bay rời đi rồi, trước khi đi mới nói cho tôi biết những chuyện này. Hứa Minh Tâm có gì khác thường không, cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Là giả à?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, anh cũng không biết nên vui hay giận nữa.
"Ừm, thầy thôi miên bị dọa không nhẹ, đòi tuyệt giao với tôi nữa."
Lệ Nghiêm dở khóc dở cười nói.
Vừa nãy anh ta còn đang buồn bực, thù lao còn chưa đưa, thế nào mà anh ta đã hấp tấp rời đi vậy.
Không ngờ là đã bị cô nhóc này đe dọa.
Thầy thôi miên bảo nếu ông ta còn không đi, Hứa Minh Tâm muốn đánh anh ta đến nỗi răng rơi đầy đất.
Người xã hội không chọc vào được, anh ta muốn đi rồi!
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Cố Gia Huy cảm kích nói, cuộc gọi này của Lệ Nghiêm đúng là cây cỏ cứu mạng.
Cô nhóc này, lá gan đúng là càng ngày càng lớn rồi!
Hứa Minh Tâm chạy được một lúc, cô thở hổn hển, thật sự là không chạy nổi nữa.
Cô vẫn chưa khỏe, vừa chạy thì đau đớn khắp người.
Cô quay đầu lại nhìn một cái, Cố Gia Huy chưa đuổi tới, cũng không biết là hài lòng hay là buồn nữa.
Cô vừa thở hổn hển, vừa đá hoa hoa cỏ cỏ ven đường.
Cô vừa tỉnh lại, liền trong thấy người đàn ông mặt toàn râu, đang nói những lời thần thần lải nhải.
Dưới sự truy hỏi kỹ, đối phương mới nói ra ngọn nguồn.