Có khi đến chết, anh cũng không thể quên được cái hình ảnh đó.
Du thuyền cuối cùng nổ mạnh, hài cốt không còn.
Anh muốn tìm được hài cốt của anh hai, để anh ấy lá rụng về cội cũng không được, đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào đây.
Người anh thân nhất của anh, vì anh mà chết, bây giờ còn lại cô nhi quả phụ, chỉ có thể sống qua ngày trong tưởng niệm.
Anh đã mắc nợ quá nhiều quá nhiều.
Cố Yên nghe vậy cũng lâm vào trầm mặc, trọng tâm câu chuyện bỗng trở nên đa cảm.
Cố Gia Huy lại rót thêm một chén rượu mạnh, rồi ngửa đầu uống.
Liên tục mấy chén, Cố Yên cũng không khuyên, bởi vì cô biết mình căn bản không khuyên nổi.
Đây là nút chết không giải được trong lòng Cố Gia Huy.
Người uống rượu như thế, là dễ say nhất.
Hai chai rượu brandy có độ tinh khiết cao đi vào cổ họng, Cố Gia Huy đã có chút không chịu nổi.
Cố Yên thấy anh uống cũng xấp xỉ rồi, cô ấy mới ngăn lại: "Về thôi, Minh Tâm vẫn đang đợi anh đó."
Cố Gia Huy vốn còn muốn uống tiếp, nghe đến câu này, anh do dự một lát, cuối cùng đặt chén xuống.
"Anh ba, nếu ngày ấy anh chết rồi, anh sẽ không gặp được Hứa Minh Tâm nữa."
"Cho dù không gặp được anh, anh tin là cô ấy cũng sẽ tìm được một người yêu mình, làm bạn cả đời. Anh tình nguyện... cô ấy chưa gặp anh, anh hai vẫn còn sống."
Cố Yên nghe vậy thì lâm vào trầm mặc.
Xem ra... chấp niệm của anh ba rất sâu.
Cô ấy dìu Cố Gia Huy về phòng.
Hứa Minh Tâm đã tỉnh lại lâu rồi, cô thấy anh uống say khướt thì không khỏi kinh ngạc: "Sao lại uống thành như vậy?"
"Tôi và anh ba nói chuyện, không nhịn được liên uống nhiều, tôi đã chuẩn bị canh giải rượu."
"Ừ, tôi ở lại chăm sóc cho."
Cô cởi quần áo và giày cho Cố Gia Huy, hao hết sức chín trâu hai hổ mới kéo anh lên được giường.
"Trời ơi... sao lại nặng như này, anh nên giảm béo rồi đấy."
Cố Gia Huy nghe thấy lời cô nói, anh không kìm được kéo tay cô, sau đó ôm cô vào lòng.
"Em đang nói xấu tôi."
"Đù, anh chưa say à, thế mà anh còn để tôi chuyển cả nửa ngày!"
"Vừa nãy đúng là không tỉnh táo, bây giờ tốt hơn một chút rồi, bởi vì thuốc giải rượu của tôi đã có hiệu quả."
Thuốc giải rượu của anh chính là Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm thở hồng hộc trừng mắt liếc anh một cái: "Anh không cho tôi uống rượu, kết quả anh lại uống say thành thế này, thật quá đáng. Điển hình của chỉ cho quan phủ phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn!"
Cô vừa nói xong, không ngờ Cố Gia Huy lại hôn tới.
Hứa Minh Tâm không có sức chống cự, có lẽ là mùi rượu trên người anh bức người, cô hít lâu như vậy, cũng cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc choáng váng.
Cô nghĩ... mình cũng say rồi, nếu không thì sao đầu óc lại choáng váng, mất đi lý trí.
Cô lại... trầm luân trong nụ hôn này, không thể tự thoát ra.
Mà người nào đó đang ở trong phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu bỗng rùng mình.
"Cô tư, cô sao vậy?" Người giúp việc quan tâm hỏi.
"Tôi đang rùng mình nổi da gà đây, chết tiệt, tôi quên thu mic rồi."
Tiếng của cái tai nghe này thật sự là quá tốt rồi, cô đã nghe được hết âm thanh trao đổi của bọn họ, ngấy chết đi được.
Cô vội vàng tháo tai nghe ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô xoa xoa hai má, hai má nóng bừng, chỉ sợ bây giờ đã đỏ bừng rồi.
Cô và Lệ Nghiêm quen nhau từ đại học đến bây giờ cũng đã được tám chín năm rồi, quen nhau thân nhau mến nhau, đến bây giờ cũng chưa từng triền miên như vậy.
Cô và Lệ Nghiêm một đường đi đến đều là trong quy củ trong khuôn phép, bọn họ cũng chưa từng nắm tay nhau.
Tốc độ của anh cô thì lại rất nhanh, giờ mới có mấy tháng thôi mà.
Nắm tay rồi, cũng hôn rồi ôm rồi, nếu mà không phải vì Hứa Minh Tâm tuổi còn nhỏ, chỉ sợ cái gì nên xảy ra thì cũng đã xảy ra hết rồi.
Ay, tốc độ theo đuổi người của cô, đáng ra phải đăng lên báo.
Sau đó Hứa Minh Tâm đã nhận được cuộc gọi của Cố Yên, cô ấy bảo là cô ấy không mang canh giải rượu lên nữa, sợ quấy rầy chuyện tốt của hai người.