Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế mà cô lại... không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Minh Tâm. 

Giờ phút này, cô giống như con thú nhỏ đang tức giận, tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng trong khung xương đúng là có dã tính. 

"Cô dám ư? Cô gạt tôi chứ gì, cô không sợ mất mặt sao?" "Tôi không sợ! Tôi có gì mà mất 

mặt, thi trượt thì cũng không phải có mình tôi thi trượt! Tôi dám nói cho cả thế giới biết, vị hôn thê của Cố Gia Huy là một người dốt toán, chỉ biết làm cơn, thế thì sao chứ. Tôi thích bọn họ ăn cơm tây mà tôi làm, bọn họ đều rất thích, tôi liền vui vẻ. Cô làm người gượng tốt 

giáo dục thế hệ sau, lẽ nào cô muốn dạy người khác làm tiêu tam như thế nào sao?" 

"Cô dám nói cho cả thế giới biết, cô muốn làm tiểu tam không? Cô dám không?" 

Hứa Minh Tâm nói rõ từng chữ, không hề sợ sệt. 

Lời này vừa nói ra, Tiết Hoa á khẩu không trả lời được, sắc mặt hơi tái nhợt, vậy mà không tìm được lời nào để phản bác. 

Cô ta tức đến cắn răng, cô ta tức giận nói: "Cho dù tôi không làm tiểu tam, anh Cố xuất sắc như vậy, lẽ nào còn không cho người khác mến mộ sao? Tôi thích một người là sai sao?" 

"Thích một người không có sai, nhưng hiện tại cô đang chia rẽ người khác!" 

"Hai người cũng chưa kết hôn, tôi có gì mà không được, tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với cô mà thôi." 

"Cạnh tranh công bằng ư?" Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hung hăng nhíu mày. 

Cô có ưu thế gì, hình như cô chỉ giỏi mỗi ăn. 

Đúng vào lúc cô đang vắt hết óc suy nghĩ, Cố Gia Huy thiện chí nhắc nhở: "Minh Tâm, em còn là con gái nuôi của nhà họ Ngôn" "Đúng!" Hứa Minh Tâm chợt nghĩ ra, cô nói: "Tôi còn là con gái nuôi của nhà họ Ngôn, tôi là thiên kim tiểu thư, cô lấy cái gì so sánh với tôi! Cô tự nhận là cô xinh hơn tôi, hay là cô nghĩ cô đi giày cao gót cố cao hơn tôi như thế nào hả? Gia đình của cô thế nào, gia đình của tôi như thế nào, cô cũng vọng tưởng 

ganh đua cao thấp với tôi ư?" 

"Đó là bố mẹ nuôi của cô thôi mà, cô chẳng qua là may mắn!" 

Tiết Hoa hổn hển nói. 

"Thế sao tôi chưa thấy chiếc bánh trên trời rơi lên đầu cô? Cô có biết cái gì gọi là cây thể bắt nạt người không? Bây giờ tôi là thế đấy! Nếu cô còn không thức thời, tôi bảo bố nuôi mẹ nuôi tôi phong sát cô khắp thành phố, tôi khiến cô không làm ăn gì được ở đây luôn!" 

"Cô... cô khinh người quá đáng!" 

Tiết Hoa tức đến giậm chân, sắc mặt đỏ lên, cô ta nhìn Cổ Gia Huy với vẻ mặt không cam lòng. 

Vừa nãy Cổ Gia Huy còn có vẻ ai đến cũng không từ chối, nhưng giờ... 

Sao lại tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình vậy? 

Anh cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng cung chiều, nhìn Hứa Minh Tâm suốt. 

Cô ta lập tức hiểu ra tất cả, chưa bao giờ Cố Gia Huy có ý nghĩ đối với mình. 

Vừa nãy chuông điện thoại của Hứa Minh Tâm reo lên, đoán chừng lúc đó anh đã biết Hứa Minh Tâm đang ở đó rồi. 

Lão hồ ly! 

Tiết Hoa thông minh như thế, nhoáng cái là cô ta hiểu ra hết, cô ta biết mình mà cứ tiếp tục như này, thì chỉ tự chuốc lấy nhục thôi. 

Cô ta nhặt túi lên, căm giận nhìn bọn họ một cái, sau đó dậm giày cao gót rời đi. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK