Hết cách, cô vợ nhỏ của anh cứ lương thiện đáng yêu như vậy đấy. Mà lúc này, Hứa Minh Tâm đang lạnh run đứng trước bàn làm việc.
"Viện trưởng... xin thầy thương xót, cho em thêm một điểm vở sạch chữ đẹp được không ạ? Một môn 59, một môn 58, thiếu một hai điểm không qua được môn này, đáng tiếc lắm."
Cô còn nhớ trước đó mình đã vỗ ngực bảo đảm với Cố Gia Huy, qua môn chỉ là chuyện nhỏ.
Bây giờ chuyện lớn rồi!
Viện trưởng tỏ vẻ ông ta cũng rất là khó xử, nếu không phải ông ta nể mặt Cố Gia Huy, ông ta sẽ không lấy bài thi ra xem xét tỉ mỉ đầu.
"Bạn học Hứa à, tôi cũng bó tay thôi, điểm này đã cộng thêm điểm vở sạch chữ đẹp rồi đấy. Nhìn xem, bài thi toán học của bạn này, bạn viết giải thích , thầy giáo cũng tăng cho bạn hai điểm rồi đấy! Thật sự là không thể tiếp tục mê muội lương tâm được nữa."
"Bạn là sinh viên chuyên ngành kế toán nhỉ, bạn xem xem môn chuyên ngành của bạn và
môn toán học của bạn, bạn thi như thế này, nếu tôi mà cho bạn qua, vậy sau này bạn tính sai sổ sách rồi dính vào pháp luật, bạn sẽ hận tôi đấy!"
Viện trưởng khổ tâm nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì cũng rất buồn rầu.
Trước đó, Cổ Gia Huy đã ôn tập cho cô rồi.
Rõ ràng đều biết hết mà, nhưng sao thi thì lại phát huy thất thường rồi cơ chứ?
"Viện trưởng đại nhân... thật sự không thể nói nới nữa sao?"
"Năm sau đến thi lại nhé, tôi tin là bạn làm được!"
Viện trưởng Vỗ vai Hứa Minh Tâm, ý bảo phía trước còn chặng đường phải đi, ông ta cho cô một ánh mắt kiên định và tin tưởng rằng cô thi lại chắc chắn có thể qua được.
Trái tim Hứa Minh Tâm như tro nguội, tiêu rồi, giờ về nhà phải đối diện với Cố Gia Huy thế nào đây...
Xem ra chỉ có thể nói dối quân tình* thôi! (quân tình: tình hình quân sự, ý của nữ chính là tình hình thi ngang với tình hình quân sự).
Hứa Minh Tâm đã quyết định chủ kiến này, sau khi cảm ơn viện trưởng đã hao tâm tổn trí, cô liền quay người đi ra ngoài, không ngờ cô vừa quay người lại thì trông thấy Cố Gia Huy đi vào.
Đồng tử Hứa Minh Tâm chợt co rút, cô sợ đến nỗi cả người cứng ngắc, động cũng không dám động.
Cố Gia Huy nhìn thấy cô thì tâm tình rất tốt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cưng chiều, anh tiến lên xoa đầu cô.
"Nhớ chủ không?"
Ở trước mặt viện trưởng, Cố Gia Huy chẳng kín đáo gì cả.
Ai dám ngông cuồng suy đoán, rốt cuộc bọn họ là quan hệ gì.
Nói là chú cháu cũng được, nói là cô bé và ông chủ cũng được, mọi thuyết xôn xao.
"Chủ... sao chú lại tới đây..."
Tâm can Hứa Minh Tâm run rẩy, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh.
Không thể để cho Cố Gia Huy biết mình thi được bao nhiêu điểm, nếu không thì mình chết chắc.
"Chú vốn định về sớm chút chơi với cháu, nhưng chú An bảo là cháu đến trường rồi, nên chú đến đây tìm cháu. Nghe nói thành tích thi cuối kỳ của cháu đã có rồi, đúng không? Cho người thầy là chú đây xem thành tích của học sinh của mình nào, xem xem có làm mất mặt chủ không"
"Cái đó... chúng ta về nhà rồi nói nha, nói những cái này ở văn phòng viện trưởng cũng không tốt, chúng ta đi về rồi từ từ nói."