Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm đi đến nhà họ Bạch, bà Bạch ra đón tiếp mình, cô cảm nhận được bà ấy đang gượng cười.

 

Bạch Thư Hân đang ở trong phòng, Lệ Nghiêm chăm sóc cô ấy.

 

Nhưng sau khi cô vào trong phòng, cô cứ có cảm giác bầu không khí quá áp lực, rất nặng nề.

 

Hai anh em không nói một lời, Lệ Nghiêm bón thuốc cho cô ấy, truyền nước cho cô ấy, trông thấy mình thì cũng chỉ hơi gật đầu, sau đó đi ra ngoài luôn.

 

Sau khi anh ta đi ra ngoài, Hứa Minh Tâm nhìn Bạch Thư Hân với vẻ lo lắng.

 

Cô ấy nói: "Tớ như thế này, trông đáng thương lắm đúng không? Tớ đã cố gắng rồi, nhưng anh ấy vẫn không yêu tớ."

 

"Cậu làm tớ thấy đau lòng đấy, ba người các cậu đều như đang xoay tròn trên ngựa gỗ anh truy tôi chạy, không có kết thúc."

 

Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, trái tim chua xót.

 

Hứa Minh Tâm nói một câu hình dung tình trạng trước mắt của ba người bọn họ.

 

Vốn dĩ, cô ấy và Cố Yên đang ở một chỗ, theo đuổi Lệ Nghiêm, và đều muốn có được anh ta.

 

Nhưng nay, Cố Yên đi trước một bước, Lệ Nghiêm đuổi theo cô ấy.

 

Còn cô ấy vẫn bám theo sau lưng Lệ Nghiêm, có thể nhìn thấy rõ bóng lưng của anh ta, nhưng lại không chạm vào được.

 

"Minh Tâm, tớ không biết liệu tớ có nên buông tay hay không, tớ vừa nghĩ đến chuyện tớ mất đi Lệ Nghiêm suốt đời, trái tim tới đau lắm... nếu bảo cậu từ bỏ Cố Gia Huy, cậu có chịu không?"

 

"Tớ nghĩ... đây không phải là một chuyện, tớ và cậu ba Cố không gặp phải nhiều vấn đề như này. Nhưng mà... nếu như thật sự xảy ra chuyện na ná như này, anh ấy nói thẳng với tớ, anh ấy thích người khác rồi, thì tớ sẽ buông tay..."

 

"Cậu không tranh giành một chút cho mình sao?" "Có lẽ thế... nhưng nếu sự tranh giành của tớ khiến anh ấy trở nên mệt mỏi và không vui, tớ nghĩ tớ sẽ buông tay. Thư Hân, cậu mạnh mẽ hơn tớ, tớ yếu đuối quen rồi, tớ đã quen với lùi bước, cho nên tớ không biết nên khuyên cậu như thế nào. Tớ giúp cậu, không giúp cậu, trong lòng tớ đều rất khó chịu, tớ cũng thật lòng coi Cố Yên

 

là bạn, tớ cũng rất mâu thuẫn..."

 

"Được rồi được rồi, không cần nói nữa, tớ hiểu, đều là do tớ đã liên lụy tới cậu và Cố Gia Huy, làm cho sự việc căng thẳng như này."

 

Bạch Thư Hân thương Hứa Minh Tâm, thấy cô phiền lòng vì chuyện của mình, cô ấy không đành lòng, cô ấy ôm cô.

 

Chuyện tình cảm không có đúng sai, yêu chính là yêu, phấn đấu quên mình, thiêu thân lao đầu vào lửa cũng là yêu.

 

Cô ấy chính là như thế.

 

"Tớ sẽ suy nghĩ kỹ xem sau này tớ phải làm gì, tớ cần thời gian, bây giờ tớ... rất đau, tớ không dứt bỏ được..."

 

"Thư Hân, cho dù có xảy ra chuyện gì, tớ đều sẽ ở bên cậu. Nếu cậu cảm thấy trong lòng đau khổ, hãy nói cho tớ biết, tớ có thể đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon."

 

"Được."

 

Bạch Thư Hân nở nụ cười, khóe mắt rưng rưng.

 

Cảm giác đơn thuần thật là tốt, buồn thì đi ăn một ít đồ ngọt, áp đi nỗi đau trong lòng.

 

Cô ấy cũng muốn như thế, chỉ có điều cô ấy không làm được.

 

Bạch Thư Hân tĩnh dưỡng một tuần, liền từ nhà họ Bạch về phòng trọ của mình, cô ấy từ chối Lệ Nghiêm chăm sóc mình.

 

Cô ấy cũng chăm sóc cho mình rất tốt, chứng minh cho Lệ Nghiêm xem, cô ấy không phải sủng vậy, không phải là cô gái nhỏ trước kia, chỉ biết trốn dưới sự bảo vệ của anh trai.

 

Cô ấy cũng cố gắng kìm nén nỗi nhớ trong lòng, chứng minh cô ấy rời xa Lệ Nghiêm thì cũng có thể sống tốt.

 

Cô ấy tự thôi miên mình, anh ta chỉ là anh trai, không phải là cái khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK