Đột nhiên trong lòng cô dâng lên một cỗ bất an, cô xốc chăn lên định xuống giường, nhưng hai chân lại không có tí sức nào.
Y tá đi vào thấy cô như thế này, thì vội vàng dìu người cô dậy, làm kiểm tra cho cô, phát hiện tất cả đều tốt.
Cô túm chặt lấy ống tay áo của y tá, rồi vội vàng nói: "Cố Gia Huy đâu?"
"Cô đang nói bệnh nhân được đưa tới đây cùng cô sao?"
"Bệnh nhân.... anh ấy sao rồi?"
"Phía sau lưng bị tổn thương một diện tích lớn, đã thay da rồi, trước mắt vẫn đang nằm ở phòng giám sát chờ quan sát."
Hứa Minh Tâm nghe được tin tức này, đầu óc ong ong, mãi một lúc vẫn chưa hồi thần.
"Người thì sao... người có nguy hiểm không?"
"Trước mắt thì không có nguy hiểm tính mạng, nhưng phần lưng bị vật nặng đè bị thương, không biết liệu có bán thân bất toại hay không. Cái này còn phải chờ bác sĩ chẩn đoán chính xác, tôi không hiểu lắm... tôi cũng không thể nói cho cô biết nhiều hơn."
Bán thân bất toại...
Bốn chữ này như sấm sét, vang vọng sâu trong đầu cô.
Nước mắt cô lập tức chảy ra.
Người ưu tú như thế, sao có thể bán thân bất toại cơ chứ?
Cả đời phải ngồi trên xe lăn, cuộc sống chắc chắn rất dày vò.
Anh ta kiêu ngạo như thế, chắc chắn sẽ buồn chết mất.
"Tôi đi thăm anh ấy..."
"Bệnh nhân này, cô hãy chăm sóc tốt bản thân mình trước đi, tình huống của cô cũng không lạc quan lắm đâu. Cái chân này của cô cần rất lâu nữa không được xuống đất đi bộ, miệng vết thương rất sâu, suýt thì tổn thương đến động mạch chủ. Nếu mà muộn chút nữa, mất máu quá nhiều, thì không cứu được nữa đâu."
"Tôi... tôi muốn đi thăm anh ấy."
"Cô hãy tĩnh dưỡng cho tốt đi, người nhà cô đã dặn rồi, tôi cũng không thể giúp được gì."
Y tá không đồng ý, hai chân cô lại không thể đi bộ được.
Cô như kiến bò trên chảo, trong lòng sốt ruột chết đi được, nhưng hai chân lại không thể chuyển động.
Khương Tuấn đến thăm cô hai lần, anh ta cũng không cho cô đi thăm Cố Gia Huy.
Tình hình hiện tại của anh rất không tốt, người vẫn chưa tỉnh lại.
Nếu mà hai người bệnh cho nằm chung một chỗ, sợ là không ai ổn được.
Khương Tuấn bảo Hứa Minh Tâm nghỉ ngơi cho tốt, đợi khi cô có thể xuống giường đi lại được rồi, thì có thể thăm Cố Gia Huy.
Cô nghe thấy lời này, hàng ngày đến bữa thì ăn, cần uống thì uống, kiên trì rèn luyện.
Vết thương trên đùi dần dần liền lại, để lại một cái sẹo rất xấu.
Mỗi ngày cô đều mong chờ mình có thể đi lại bình thường.
Cô nóng vội thì không làm được gì, còn khiến cho miệng vết thương chuyển biến xấu đi không ít.
Cô chỉ biết Cố Gia Huy không sao, người đang sống, nhưng phần lưng có thể bình phục đến trình độ gì, thì đến cả bác sĩ cũng phải chờ có hiệu quả cấy da đã, rồi mới có thể định đoạt.
Đúng là đã tổn thương phần lưng, hai chân có cảm giác hay không, phải chờ người tỉnh lại, mới biết được.
Cô đã tĩnh dưỡng ở trong phòng bệnh hơn mười ngày rồi, có thể đi lại bình thường, nhưng đi rất chậm, mỗi bước đi cũng rất khó khăn.
Bạch Thư Hân tới thăm mình, cô áy náy về chuyện hôm đó lắm, nếu không đi cùng A Thành, cô ấy đi cùng cô mãi thì có lẽ chuyện này sẽ không phát sinh.
Hứa Minh Tâm khẽ lắc đầu, nếu cô đã bị Hứa An Kỳ theo dõi, thì cho dù hôm đó cô không xảy ra chuyện, thì một ngày đó sau sau này cô cũng sẽ gặp chuyện.
Cái gì phải đến rồi sẽ đến, trốn cũng không trốn được.
Hứa An Kỳ đã chết rồi, thi thể bị đốt trụi, Trần Hiểu Vân là người tới lấy đi.
Nghe nói bà ta ở nhà xác gào khóc, cuối cùng bi thương tuyệt vọng, ngất luôn.
Hứa Văn Mạnh có tới thăm cô, nhưng lại bị cô đuổi rồi.
Hứa An Kỳ ác ý phóng hỏa, cô ta đã chết rồi, pháp luật không truy cứu được trách nhiệm của nhà họ Hứa.
Nhưng chờ Cố Gia Huy tỉnh lại, nhà họ Hứa căn bản là khó thoát được trách nhiệm.
Cô nghe Khương Tuấn nói, Hứa Văn Mạnh đã biết chuyện Hứa An Kỳ ra ngoài từ sớm, ông ta cũng biết cô ta muốn trả thù mình.
Ông ta không ngăn cản, mà... mặc kệ cho sự việc phát triển.
Cô cũng là con gái của ông ta, ông ta bên trọng bên khinh, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa bao giờ tranh luận, cô chỉ muốn sống nỗ lực.
Nhưng không ngờ... ông ta không dung được mình đến vậy.
Là hy vọng Hứa An Kỳ giết chết mình, tiện xả giận cho ông ta sao?
Phỏng chừng là ông ta cũng không ngờ Hứa An Kỳ đã chọn phương thức ngọc nát đá tan, bây giờ cô ta chết rồi, đầu xuôi đuôi lọt, nhưng đã mang đến tại họa vô hạn cho nhà họ Hứa.
Cô không biết liệu Hứa Văn Mạnh có hối hận hay không, bây giờ ông ta có còn coi Hứa An Kỳ là hòn ngọc quý trên tay không.
Cô chỉ biết... đối với nhà họ Hứa, cô không có bất kỳ tình cảm dịu dàng gì, trái lại... là hận thấu xương.
Cuối cùng nhà họ Hứa sẽ lưu lạc thành cái dạng gì, cũng không liên quan đến cô nữa.
Cô đã tận tình tận nghĩa với cái nhà này từ lâu rồi.
"Hôm nay trời đẹp, tớ đưa cậu đi ra hậu hoa viên giải sầu được không nào? Đưa cậu đi làm vận động phục hồi."
"Ừ, tớ cũng muốn ra ngoài đi lại."
Cô vẫn không gặp được Cố Gia Huy, trái tim lo lắng hãi hùng, bất ổn, hàng đêm đều ngủ không ngon.
Cô cũng cần phải trông thấy ánh mặt trời, trở lại bình thường thật tốt.
Bọn họ đi xuống tầng dưới, cô không có dùng gậy, Bạch Thư Hân đỡ mình, cô đi bộ đã vững hơn rất nhiều rồi.
"Cậu muốn ăn cái gì? Tớ đi mua cho cậu, khoảng thời gian này cậu gầy rồi."
Bạch Thư Hân đau lòng nói.
Trước đây hai má cô mập mạp như trẻ con, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, mặt trứng ngỗng sắp gầy thành mặt trái xoan rồi.
"Thế cậu đi mua ít nước trái cây cho tớ đi, tớ muốn ăn xoài."
Cô không muốn làm cho Bạch Thư Hân lo lắng, cô nói bừa một cái gì đó.
Bây giờ cô hoàn toàn không có bất kỳ tâm tư gì để ăn, phỏng chừng ăn đồ ăn ngon cũng giống như ăn sáp.
Cô chỉ muốn biết sức khỏe Cố Gia Huy đã tốt lên chưa, lưng còn đau không và rốt cuộc xương sống có vấn đề không.
Khi cô đang suy nghĩ lung tung, không ngờ sau lưng truyền tới tiếng tranh chấp.
"Con gái! Minh Tâm, bố là bố con mà, con gặp bố đi!"
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Khương Tuấn đã túm lấy tay của Hứa Văn Mạnh, muốn dẫn ông ta đi ra khỏi bệnh viện, nhưng Hứa Văn Mạnh lại cố chấp không chịu đi, hô khàn cả giọng.
Thế mà ông ta lại chạy đến đằng sau.
"Khương Tuấn, cho ông ta ở lại đi, tôi cũng muốn nói chuyện với ông ta."
Khương Tuấn nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, cuối cùng anh ấy bỏ tay ra.
Hứa Văn Mạnh suýt thì xúc động rơi lệ, ông ta lập tức chạy đến trước mặt Hứa Minh Tâm, kéo cô ngồi xuống, nắm tay cô rồi nói: "Con gái à, con chịu khổ rồi, khoảng thời gian này con đã gầy đi nhiều, thật sự là làm bố nhìn mà đau lòng!"
"Tôi chưa chết, ông thất vọng lắm đúng không?"
Cô thản nhiên hỏi.
Lời này không có bất kỳ một tia tình cảm nào.
Trước đây cô còn có sự lưu luyến vô hạn với cái nhà này.
Mặc kệ nói thế nào, từ nhỏ mình đã lớn lên ở nhà họ Hứa, tuy Hứa Văn Mạnh không thích mình, mình vẫn ăn cơm nhà họ Hứa lớn đến bây giờ.
Cho dù Hứa Văn Mạnh không thích mình, thì cũng không nên đối xử với mình như thế, độc ác tuyệt tình như thế, không lưu lại một đường sống.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy lời này, khuôn mặt cứng đờ, vẻ quan tâm giả dối trên khuôn mặt lập tức cứng lại.
Khóe miệng ông ta run rẩy, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Con... con nói câu này bố nghe không hiểu, con là con gái bố, người làm bố sao lại mong con gái..." "Tôi không phải là con gái ông nữa rồi, ông đã ra văn bản thanh minh, bất luận là xét về mặt pháp luật hay là xét về mặt luân lý đạo đức, tôi và ông đều không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Đúng tôi là đứa con gái riêng không thể lộ ra ngoài sáng, hồi xưa mẹ tôi cũng vì tiền đe dọa ông, nhẫn tâm vứt bỏ tôi. Trước đây tôi vẫn luôn oán hận bà ta, nhưng tôi lại xem nhẹ một sự thật khác."