Hai người mệt không còn sức, bọn họ cùng đi xuống lầu ăn cơm.
Ăn cơm xong không ngờ đi ngang qua một quán bar. Bạch Thư Hân có chút ngạc nhiên, không ngờ cách căn hộ không xa có một quán bar, đúng lúc trong lòng cô ấy đang không thoải mái, cô ấy muốn uống ly rượu, giải sầu.
Cô ấy dẫn Hứa Minh Tâm đi vào, không phải là quán bar sa hoa gì, đèn màu rực rỡ.
Âm nhạc mở rất to, làm cho lỗ tai ong ong.
Chính giữa có một sân khấu, có người ở trên đó ngang nhiên nhảy thoát y, cởi đến cuối cùng chỉ còn lại nội y, sau đó bắt đầu múa cột.
Hứa Minh Tâm chưa gặp những cái này bao giờ, cô ấy làm thêm ở quán bar trường học, người tới toàn là sinh viên, chỉ là uống ít rượu mà thôi.
Cô đâu có gặp trận thế như thế này bao giờ, trong lúc nhất thời cô há hốc miệng.
"Thư Hân... hình như chỗ này không tốt đâu? Muốn uống rượu, chúng ta mua bia về uống được không?"
"Không sao, chúng ta uống một ít rồi về."
Nếu đã đi vào rồi, làm gì có đạo lý rời đi.
Bọn họ chọn một góc tương đối yên tĩnh, gọi cocktail bảng hiệu của quán.
Bạch Thư Hân uống một ly lại tiếp một ly, uống rượu như nước.
Cô ấy không vui.
Hứa Minh Tâm chậm chạp lúc này mới phản ứng lại.
Chuyển nhà trong một đêm, lại đột nhiên muốn uống rượu, sao có thể không có chuyện gì cơ chứ.
Cô gõ vào đầu mình, chỉ số thông minh hoàn toàn chưa đăng nhập rồi.
"Thư Hân, cậu... có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có tiện nói với tôi không?"
"Tổi qua... tớ gọi điện cho Lệ Nghiêm, anh ấy đã tìm được tin tức của Cố Yên rồi."
"Thật à? Cố Yên bình an không?"
"Chắc là bình an, nếu không giọng điệu của anh ấy cũng sẽ không bình tĩnh như thế."
"Cho nên... cậu buồn, đúng không?"
Cô dè dặt nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, động tác trong tay hơi run, chất lỏng màu lam nhạt trong ly khẽ lung lay, chiết xạ ra ánh sáng khác thường dưới ánh đèn.
Buồn sao...
Ở dưới đáy lòng, cô ấy hỏi ngược lại chính mình.
Cuối cùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ như có như không, cô ấy nói: "Không buồn là giả, nhưng mà... tớ có thể kháng cự được. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỗ này... đã trở nên kiên cố"
7
.
Cô ấy chỉ vào chỗ trái tim.
Sau đó, cô ấy ngửa đầu, lại một ly rượu nữa xuống bụng.
Hứa Minh Tâm nhìn cô ấy uống rượu giải sầu, trong lòng cũng không vui gì.
Từ xưa đến nay, mượn rượu giải sầu, toàn là sầu càng thêm sầu.
"Tớ gọi điện cho Cố Gia Huy trước đã, bảo anh ấy tới đón chúng ta, tớ sợ chúng ta uống say, đến lúc đó không phân rã đông tây nam bắc. Tớ cũng uống cùng cậu, hôm nay tớ uống đến đã với cậu luôn, tớ đã gọi một ít đồ ăn vặt, bụng rỗng uống rượu rất hại dạ dày!"
Bụng rỗng uống rượu hại dạ dày...
Câu này rất quen thuộc, cũng từng có người nói với cô ấy như vậy.
Cồn làm đầu óc lâng lâng, khiến cho cô ấy không thể tập trung suy nghĩ.
Hứa Minh Tâm đã báo vị trí với Cố Gia Huy, cô không dám nói là mình đang quán bar, mà là báo số nhà.
Tiền trảm hậu tống, cô luôn rất giỏi làm cái này.
Sau đó, cô liền uống với Bạch Thư Hân.
Rượu cocktail vị không nặng lắm, uống vào ngọt ngọt, hơn nữa còn có mùi thơm của hoa quả.
Còn khá ngon nữa.
Hứa Minh Tâm nếm một ngụm, lập tức tỉnh táo tinh thần, cô không nhịn được uống một ly vào bụng.
"Uống ngon này! Cho thêm một tá nữa."
"Được, hôm nay tớ mời!"
Hứa Minh Tâm hoàn toàn không biết loại cocktail này vừa vào bụng thì sẽ không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau sẽ ngấm dần.
Hai người uống vui đến quên trời quên đất, nhưng không đến hai mươi phút, là đã không nhìn rõ bóng người nữa rồi.