Cô ấy vào trong nhà, Cố Gia Hy vẫn đang chờ ở cửa.
Sắc mặt Cố Yên hơi tái, nói ra những lời này cũng cần đánh dũng khí rất lớn.
Cô ấy nhoẻn miệng cười với Cố Gia Huy: "Anh, anh xem em ổn này."
Cố Gia Huy không nói lời nào, anh chỉ tiến lên ôm cô ấy vào lòng, rồi xoa đầu cô ấy.
"Yên Yên là rất tốt, em mãi mãi là niềm tự hào của anh."
"Em là niềm tự hào của anh, thế Hứa Minh Tâm là gì?"
Cô ấy còn có tâm trạng trêu đùa, Cố Gia Huy không biết cô ấy đang gắng cười, hay là đã buông xuống thật.
Nhưng như thế cũng làm người thoáng yên tâm rồi.
"Cô ấy á, cô ấy là một quả trứng hồ đồ, anh phải bảo vệ cô ấy cả đời."
"Không phải là anh phải bảo vệ em sao?"
"Anh biết em sẽ bỏ được đoạn tình cảm này, sau đó lại tìm một người đàn ông yêu em thật lòng, sẽ có người thay anh chăm sóc em."
"Ngộ nhỡ không có thì sao..."
"Không đâu, chắc chắn có, anh trai sẽ giúp em tìm được người đàn ông còn xuất sắc hơn, tới yêu thương em."
Sao anh nhẫn tâm để Cố Yên cô độc tới già cơ chứ?
Cố Yên nghe vậy, cô ấy mỉm cười, rồi gật đầu thật mạnh.
Nhưng mà trong lòng cô ấy rõ, quên đi đoạn tình cảm này nói dễ hơn làm.
Từ mối tình đầu ngây thơ, đến một đường theo đuổi, con đường này đi tới có bao nhiêu chua xót, cô ấy đều nhịn được.
Cô ấy tưởng bầu bạn là lời tỏ tình dài nhất, cũng có thể giữ đến mây mờ trăng tỏ, nhưng bây giờ... hiện thực hung hăng vả mặt, khiến cho cô ấy đau đớn thương tích đầy mình.
Còn Lệ Nghiêm, anh ta đã đứng ngoài cửa rất lâu, lâu đến nỗi mặt trời xuống núi, bóng đêm dần phủ xuống.
Đêm đông, vô cùng rét lạnh.
Gió lạnh vô tình thổi lên người anh ta, khiến cho đầu óc anh ta cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Anh ta phải nghe chính miệng Bạch Thư Hân nói cho mình biết, anh ta mới có thể đưa ra quyết định.
Anh đã phạm lỗi lầm không thể tha thứ, anh ta đã làm tổn thương hai người phụ nữ.
Anh phải cho một cái công đạo!
Nắm tay vô thanh vô thức siết chặt, dùng sức như thế, móng tay cũng đã bấm sâu vào trong thịt, đau đến tim.
Anh ta đưa mắt nhìn nhà họ Cố đang sáng đèn, ánh mắt sâu thẳm.
Lệ Nghiêm về tới bệnh viện, toàn thân đã lạnh cóng.
Bạch Thắng đã xử lý xong chuyện khách khứa, ông ta vội vàng chạy tới, biết được Bạch Thư Hân không sao, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhìn thấy Lệ Nghiêm trở về, ông ta tiến lên lạnh giọng quát: "Lệ Nghiêm, nghe lệnh."
Lệ Nghiêm nghe vậy, anh ta đứng thẳng người, nói: "Lệ Nghiêm, có."
"Cháu đã biết sai chưa?" "Lệ Nghiêm biết."