Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được thế nhưng vẫn không dám chắc chắn. Lần trước cô bị đánh như vậy, căn bản không kịp quan sát kỹ Cổ Gia Bảo, vì thế lần này khi gặp ông ấy cô vẫn chưa quen.
Cố Gia Bảo là một nhân vật hô mưa gọi gió ở Đế Đô, chỉ cần nhắc đến ông ấy cũng đủ khiến người ta biến sắc, Tập đoàn Cố Thị lúc đầu cũng không hoành tráng như vậy, tất cả đều là do một tay ông ấy xây dựng lên.
Năm nay ông ấy đã 68 tuổi, độ tuổi này cũng thừa sức làm ông nội của cô rồi, thế nhưng bây giờ cô và Cố Gia Huy ở bên nhau, cô phải gọi ông ấy một tiếng “bác trai” nên cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Gọi bác trai gì chứ, phải gọi là bố chứ con bé ngốc này, con là vợ của Cố Gia Huy, đương nhiên con phải gọi ta là bố giống như Gia Huy rồi.”
Ông ấy nhìn Hứa Minh Tâm, càng nhìn càng cảm thấy yêu quý cô, một cô gái trong sáng, thân hình cao ráo, chỉ là hơi gầy một chút.
Lần trước khi nhà cũ xảy ra chuyện như vậy, ông ấy có chút buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui vẫn
muốn đến đây xem sao, rồi ở lại đây một thời gian ngắn để quan sát tình hình của Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy.
Mặc dù cậu ba đã đính hôn rồi thế nhưng ngày nào còn chưa kết hôn thì ngày đó ông ấy vẫn chưa yên tâm.
“Chuyện này.”
Hứa Minh Tâm không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Cố Gia Huy cầu cứu.
Cố Gia Huy cũng cảm thấy hơi bất lực, chắc chắn ông nội Cố không phải đến đây để dọa cô.
“Bố, con và Hứa Minh Tâm mới chỉ đính hôn thôi mà, vẫn chưa đến lúc kết hôn. Đợi đến khi cô ấy học xong, chúng con sẽ kết hôn, bây giờ vẫn còn hơi sớm”
“Bố quên mất, năm nay con bé mới chỉ 18 tuổi, cũng hơi sớm. Thế nhưng không sao cả, các con cứ ở đây trước, dù sao thì sớm muộn con cũng được gả vào nhà họ Cố.”
“Bác trai, bác đừng đứng ngoài cửa mãi thế ạ, bác vào trong nhà ngồi đi, con đi pha trà cho bác ạ.”
Hứa Minh Tâm mời mọi người vào nhà, ông nội Cố vẫn có chút áy náy vì chuyện xảy ra hôm đó nên cứ ân cần hỏi han cô.
Hứa Minh Tâm vốn tưởng rằng Cố Gia Bảo là một người nghiêm khắc, thế nhưng xem ra ông ấy cũng chỉ giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi.
Cố Gia Huy sợ cô mệt nên ngắt lời: “Bố, bây giờ cũng muộn rồi, Minh Tâm phải đi nghỉ ngơi đã, ngày mai cô ấy còn phải đi học.”
“Đúng đúng đúng, con gái nên đi ngủ sớm. Con và Gia Huy ngủ chung với nhau chứ?”
“Hả?” Hứa Minh Tâm nhất thời có chút xấu hổ, cô ngơ ngác liếc mắt nhìn Cố Gia Huy đang gật đầu một cách bình tĩnh.
“Đương nhiên”
Cố Gia Huy không nhíu mày, anh nói từng từ từng chữ một cách khá tự nhiên.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, bí mật giơ ngón tay cái lên với anh.
Quả nhiên là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, tâm lý anh vô cùng mạnh mẽ, không yếu ớt giống như đôi chân của cô.