Anh ta trực tiếp vượt qua vạch vàng, cắt được đầu xe, nhưng không ngờ đằng sau vẫn còn một chiếc Cayenne đang bám sát.
Tài xế hiểu ngay, đối phương không phải hướng về phía mình mà là hướng về phía cô gái đang ngồi ở ghế sau.
"Mẹ nó, xui thật đấy. Cô còn là một cái bánh thơm, xem như các người ác!"
Tài xế dừng xe bên đường, sau đó mở cửa xe ra, rồi nói: "Mau cút xuống!"
Hứa Minh Tâm sớm đã bị ngã đến nỗi đầu váng mắt hoa.
Máu trên trán giỏ xuống mắt, ánh mắt mơ hồ.
Cô thấy đau, cả người đều đau.
Cô vịn tay, ngã xuống khỏi xe.
Cô muốn chạy trốn!
Cô vẫn không biết đối phương là địch hay là bạn, cô muốn tự bảo vệ mình.
Cô xoa máu trên mặt mình, rồi vội vàng chạy đi, nhưng chiếc xe thương vụ cũng dừng lại, từ trên xe có mấy người vạm vỡ to khỏe đi xuống.
Chẳng mấy chốc, Hứa Minh Tâm đã bị bắt lại.
Mà cô cũng không chống đỡ nổi nữa.
Vết thương trên trán đang chảy máu, cô mất máu quá nhiều, cảm giác cả người đều lạnh.
Mí mắt càng ngày càng nặng, vào lúc cô nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ cô nhìn thấy một người
bóng người.
Hình như là một người phụ nữ.
Lần nữa tỉnh lại, Hứa Minh Tâm đau đầu, đầu cô như muốn nứt ra.
Cô nhíu chặt chân mày, ngọ ngoạy ngồi dậy, trí nhớ điên cuồng vọt tới.
Cô vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, trái tim run lên.
Lẽ nào, cô đã bị đám người đó kèm hai bên hả?
Cô nhanh chóng ngồi dậy không kịp xỏ giày đã xông ra ngoài rồi. Không ngờ cô lại đâm đầu vào Ngôn Hải ở trước mặt.
"Học trường, anh cũng bị bắt tới đây à? Đây là phạm tội tập thể sao? Chuyên bắt người làm con tin, sau đó vơ vét tài sản hả?"
"Đây là nhà anh."
"Cái gì?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó, Ngôn Hải đã giải thích ngọn nguồn sự việc cho cô.
Hóa ra, chiếc xe thương vụ và chiếc Cayenne tối qua là xe của mẹ Ngôn Hải, bà ấy vốn đi đến bữa tiệc để đón Ngôn Hải, nhưng lại trông thấy Hứa Minh Tâm bị bắt cóc, cho nên mới bám theo luôn.
"Em đã hôn mê một đêm, miệng vết thương hơi nhiễm trùng, cho nên bây giờ em vẫn còn sốt nhẹ. Em uống thuốc này vào, rồi đánh răng rửa mặt, lát nữa xuống lầu ăn cơm."
"Bộ quần áo này, em..."
Hứa Minh Tâm chú ý tới quần áo trên người đã được thay rồi, không nhịn được hỏi.
"Mẹ anh thay cho em đấy."
Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó đánh răng rửa mặt sạch sẽ.
Người giúp việc cũng mang quần áo mới đến, Hứa Minh Tâm nghĩ đến chuyện quần áo của mình là đồ hãng D&E, mỗi một món đều có giá đắt đỏ.
"Quần áo cũ của tôi đâu?" Cô hỏi.
"Phu nhân ngại bản, vứt đi rồi."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, suýt thì phun ra một ngụm máu.
Cải bà ấy vứt không phải quần áo bẩn, mà là nhân dân tệ!
Vẻ mặt Hứa Minh Tâm xót xa, nhưng lại không tiện nói, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình.
"Thế quần áo vứt ở đầu, tôi còn tìm lại được nữa không?"
"Buổi sáng, thu rác đã tới rồi, e là không tìm lại được đâu."
"Các cô đi ra ngoài được không? Tôi muốn yên tĩnh!"
Hứa Minh Tâm cảm giác mình giống như bị người ta cướp bóc vậy, đột nhiên nghèo rớt mồng tơi, đả kích quá lớn, cô có chút không chấp nhận nổi.
Cô dành ra mấy phút để bình tĩnh lại, rồi mới thừa nhận cái sự thực đau buồn này, sau đó thay một bộ quần áo mới.
Là một chiếc váy viền ren, mặc lên Hứa Minh Tâm cũng cảm thấy mình là một búp bê, tôn lên dáng người nhỏ nhắn của cô.
Hứa Minh Tâm đi ra ngoài, Ngôn Hải đã chờ ở cửa từ lâu, thấy cô xuất hiện với gương mặt không trang điểm, anh ta được một phen kinh diễm.
Chiếc váy này rất hợp với cô, trông có giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy.
Váy xõa tung, đi đôi bốt ngắn bằng da cừu non, rất xinh đẹp động lòng người.
"Rất đẹp."
Ngôn Hải nói thật lòng.
"Học trường, anh có biết cái người tối qua là ai không? Tại sao lại muốn bắt cóc em?"
"Bố anh đang điều tra, trước mắt vẫn chưa có kết quả. Thư ký Khương Tuấn đã tới đây, nhưng bị mẹ anh đuổi rồi. Anh không tìm thấy điện thoại của em, chắc là mất rồi.
"Chắc là em đánh rơi trên xe đó rồi."
"Không sao, anh bảo người chuẩn bị cho em một chiếc điện thoại mới. Mẹ bảo em đi xuống ăn cơm, đi cùng nhé."