Hứa Minh Tâm ngồi lên, Cố Gia Huy liếc mắt nhìn chú An một cái, chú An âm thầm gia thể tay "OK".
Anh đặc biệt bảo chú An chỉnh trỉ số lên cao, nếu mà chỉ số thông minh của Hứa Minh Tâm được một trăm, vậy thì đo ra sẽ hiển thị một trăm hai mươi.
Dựa vào giá trị chỉ số thông minh của người dân bình thường trong nước là 90 đến 110, 120 đến 140 chính là người thông minh.
Anh không trông chờ Hứa Minh Tâm là một người thông minh, nhưng tối thiểu là tiêu chuẩn của người bình thường.
Chuyển cái này tới, cũng là để cho Hứa Minh Tâm vui, để cô càng thêm khẳng định chính mình.
"Có thể bắt đầu được chưa? Cô Hứa?"
"Được rồi, chú đo đi."
"Ừ, dựa vào câu hỏi trả lời câu hỏi là được. Bên này cũng có cảm ứng từ để thăm dò phản ứng nổi lên của cơ thể cô, bắt đầu nhé."
Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, cô cảm thấy có chút thần kỳ.
Kiểm tra xong khoảng mười phút, cô nhìn thấy trên màn hình bắn ra một con số: "Chỉ số thông minh của bạn ở mức trên dưới 100, thuộc mức bình thường."
"Mới ở mức bình thường à, tiếc quá, còn kém tí nữa là tôi được một trăm hai mươi rồi! Cố Gia Huy, anh nói xem phải không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Gia Huy, cô phát hiện sắc mặt anh hơi khó coi.
"Cố Gia Huy? Anh sao vậy?"
"Không có gì."
Cố Gia Huy miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô vợ nhỏ của anh thấp hơn chỉ số bình thường, cái này... coi như là thiếu mắt nhìn sao?
"Cố Gia Huy, anh cũng kiểm tra thử một chút đi, tôi thấy chơi vui lắm."
"Không, máy này là bản thành phẩm, là đồ hỏng, đừng tin những cải này. Người phụ nữ mà tôi nhìn trúng, trí thông minh chắc chắn là 120!"
"Đó là đương nhiên!"
Hứa Minh Tâm không nhịn được vỗ ngực đắc ý, cứ như thể chỉ số thông minh của mình thật sự cao như thế vậy.
"Minh Tâm, chiều nay tôi phải đi Giang Châu một chuyến, dự án mở rộng làng du lịch lần trước đã làm được một nửa rồi, tôi phải đi xem công trình. Hôm nay tôi đi, ngày mai là có thể trở về, em ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi là được."
"Thế anh nhớ mang đồ ăn về cho tôi nha!"
"Được."
Lần này, Hứa Minh Tâm không tiễn anh, cô chỉ thu thập đơn giản va ly cho anh, dù sao thì cũng chỉ đi một ngày mà thôi.
Cô đứng ở cửa định tiễn bằng ánh mắt.
"Trên đường chú ý an toàn, đến bên đó nhớ gọi điện cho tôi."
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó chính là mang đồ ăn về cho tôi!"
"Còn gì nữa?"
"Còn nữa hả?" Hứa Minh Tâm buồn bực rồi, còn có cái gì chưa dàn sao? Cô đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi, ngày mai Giang Châu không có mưa, nhiệt độ cũng không giảm đột ngột, còn có cái gì chưa dặn nhỉ?
Cô vắt nát óc cũng không nghĩ ra về sau là gì, Cổ Gia Huy không còn cách nào khác là gõ lên đầu cô, bá đạo ôm cô vào lòng, cúi người hôn lên môi cô.
"Um..."
Hứa Minh Tâm bị bất ngờ không kịp phòng bị, ngay cả giãy dụa cũng quên mất rồi.
Một lúc lâu sau mới tách ra, trong cổ họng còn lưu lại hơi thở dương cường độc hữu của anh.
Cô đỏ mặt, dù sao thì người giúp việc vẫn đang nhìn đây này, xấu hổ quá!
"Anh làm cái gì vậy?"
"Hôn tạm biệt, em không tính cho tôi à?"
"Sao anh khác người thế, đi có một ngày rồi về, còn phải hôn cái gì? Thật đúng là, bao nhiêu người đang nhìn đây này, ngượng chết đi được!"
"Xấu hổ à?"
Anh nhéo má cô.
"Đừng nhéo má tôi, sưng đồ còn chưa khỏi đâu, đừng nhéo cho nó to lên nữa. Anh mau đi
đi, nhớ phải gọi điện cho tôi, lớn rồi mà trong lòng không có tí nghiêm túc nào, còn muốn hôn tạm biệt nữa, không thẹn thùng..." Hứa Minh Tâm cằn nhằn, bắt đầu lẩm bẩm.