"Lần này mẹ về đặc biệt sớm."
"Con đã đưa người về ngủ lại rồi thì tất nhiên mẹ phải về xem sao rồi."
Phu nhân hờ hững nói.
"Mẹ, cô ấy chỉ là bạn của con, bọn con tình cờ quen nhau, hy vọng mẹ có thể tha cho cô ấy. Cô ấy chỉ là một người bình thường, cô ấy không liên quan đến chuyện gì hết!"
Giản vội vàng nói.
"Con đây là... đang cầu xin cho cô ta?"
Phu nhân híp mắt, bà ta hơi ngạc nhiên.
Từ trước tới nay, anh ta luôn không quan tâm gì đến sống chết của người khác, đến cả tính
mạng của mình anh ta cũng không cần nữa, vậy mà anh ta lại quan tâm một người mới quen vài ngày ngắn ngủi ư?
Bà ta nghĩ đến những thông tin mà mình điều tra được. Sau khi Giản chạy ra khỏi nhà thì vô tình gặp một cô gái phương Đông, hai người ở chung rất hòa hợp.
Bà ta cũng không để ý, sáng nay bà ta nhận được tin, cô gái đó đã ở trong nhà một ngày một đêm!
Một người ngoài, xông vào khu vực riêng tư của bà ta, một ngày một đêm!
Thì sao bà ta yên tâm được đây?
"Mẹ, là con đã vượt quá, sau này con... sẽ không mơ mộng hão huyền muốn có bạn bè nữa."
Giản cúi đầu, thành khẩn nói.
"Con không vượt quá, con là đàn ông, con có người mình thích là rất bình thường, mẹ rất vui mừng. Con có thể tiếp tục làm bạn với cô ta, đợi thêm nửa năm nữa, chỉ cần nửa năm, mẹ có thể quang minh chính đại khôi phục thân phận con trai của con, tới lúc đó toàn bộ xí nghiệp gia tộc này đều là vật trong bàn tay"
"Con muốn ai cũng được, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con. Những năm nay con rất cố gắng,
mẹ nhìn thấy hết, mẹ đối xử với con rất nặng nề, nhưng bây giờ những ngày tháng đau khổ của hai mẹ con chúng ta sắp kết thúc rồi. Người phụ nữ này, con muốn giữ lại, mẹ có thể nghĩ cách để cô ta ở đây, chăm sóc riêng cho con..."
Phu nhân còn chưa nói xong, Giản đã vội vàng nói.
"Đừng! Mẹ tuyệt đối đừng làm vậy, cô ấy không phù hợp với nơi này. Con trai cũng không thích cô ấy, chỉ là... chỉ là tình bạn mà thôi. Cô ấy là người ngoài đầu tiên mà con quen, cho nên con mới như vậy, không phải kiểu như mẹ nói đầu"
Giản lo lắm, anh ta quả hiểu mẹ mình, từ sau khi anh ta biến thành như thế này, bà ta đã trở nên đáng sợ và cực đoan.
Nếu mà theo tính khí của bà ta, chắc chắn là sẽ biến Hứa Minh Tâm thành cá chậu chim lồng, nhốt ở đây cả đời.
Anh ta đã sống hai mươi năm, anh ta cũng không chịu nổi nơi quỷ quái này nữa rồi, Hứa Minh Tâm ngây thơ lương thiện, thì sao chịu đựng nổi cơ chứ?
Anh ta cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với cô, cơ thể của mình... không cho phép!
Anh ta là một người tàn tật, cơ thể đã dừng ở dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, anh ta cũng không có mặt mũi nào mà nói cho Hứa Minh Tâm biết, thật ra mình là nam!
Phu nhân nghe thấy vậy thì nhíu chặt chân mày, bà ta nói: "Cho dù là bạn, thì có sao. Mẹ sắp xếp cho con nhiều người như vậy, con toàn không cần, hiếm khi con gặp được một người mà con hơi thích. Mẹ tặng cô ta cho con, sau này con muốn làm bạn hay làm chồng cô ta, đó là chuyện của con."
"Mẹ, mẹ đừng phí tâm vì con trai nữa, đời này... con không thể cưới vợ sinh con!"
Vừa nói ra lời này, phu nhân đã vỗ mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng trầm muộn, gõ vào lòng mọi người.
"Ngoại trừ hai chân và không lớn nữa ra, con chẳng khác gì đàn ông bình thường, con có thể cưới vợ, thân phận tôn quý của con còn ở đây, chỉ có con chê người khác, không có ai có thể chế con hết!"
"Nhưng con trai... ghét bỏ chính mình." Giản chua xót nói.