"Tại sao?"
"Có người thích anh ấy, chứng tỏ anh ấy có sức hấp dẫn, chứng tỏ người đàn ông mà tôi chọn không có sai. Không biết cũng không sao, dù sao thì sau này sống tốt là được rồi."
Hứa Minh Tâm thản nhiên nhún vai, cô không có hỏi thêm cái gì, dẫu sao thì có hỏi nữa thì chú An cũng không biết.
Chú An đi ra khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng của Hứa Minh Tâm một cái, ông ấy thở phào một hơi.
Nhưng mong là bọn họ sẽ không gặp mặt, ông ấy quá hiểu tính khí của Lucia, mạnh mẽ như thế, bối cảnh gia đình lại hùng hậu, luôn là người người trên người khác.
Cô Hứa tâm địa thiện lương sao có thể đầu lại cô ấy cơ chứ?
Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn cơm, Hứa Minh Tâm lên tầng gọi Cố Gia Huy xuống ăn cơm.
"Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài xuống dùng bữa không?"
Cô gõ cửa, hận không thể dán tại lên cánh cửa luôn, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng bất ngờ mở ra, cả người cô ngả vào trong lòng Cố Gia Huy.
"Cậu ba Cố..."
"Không phải là hoàng nữa nữa à?" Cố Gia Huy nhíu mày nói.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì mỉm cười, cô nhún người, nhảy luôn lên người Cố Gia Huy.
Anh cũng phản ứng rất nhanh, hai tay lập tức đỡ mông cô, còn cô thì thuận thể kẹp hai chân vào hông anh.
Cánh tay trắng nõn choàng lên cổ anh, cả người như con gấu túi vậy.
"Hoàng thượng đã nguôi giận chưa? Có cần thần thiếp dỗ người không?"
"Ừ, dỗ tôi đi."
Anh không vội đi ra, mà là quay về chỗ ngồi, để Hứa Minh Tâm lên bàn làm việc.
Bàn làm việc thần thánh như này, bị cô làm ghế ngồi, văn liền ở dưới mông cô, chắc sẽ không có vài tỉ chứ.
"Hôn anh, ôm anh? Dỗ dành anh như thế à?"
"Được."
Cố Gia Huy gật đầu, tỏ ý chấp nhận.
Hứa Minh Tâm tiến lên nhá một chút, hôn lên má anh, sau đó lại ôm một lúc.
"Được rồi được rồi, không giận nữa, bọn họ đang đợi chúng ta xuống ăn cơm kia kìa."
"Liệu em có cảm thấy tôi nhỏ nhen không?"
Cố Gia Huy hỏi.
Anh đưa một tay lên day day huyệt thái dương, vuốt nhẹ, anh cảm thấy hơi đau đầu.
Anh đúng là càng ngày càng yếu rồi.
"Tôi có thể... nói sự thật không?"
"Ừm, không đánh em đâu."
"Trước đó anh lái xe thật sự là quá đẹp trai, kít một tiếng, nghiến qua những bông hoa hồng đó thành mảnh vụn. Anh chưa nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông đó sợ đến nỗi suýt thì tè ra quần, anh ta sợ anh tông trúng. Tôi cũng bị anh dọa cho chết khiếp đấy, tôi sợ anh phạm tội. Không ngờ kỹ thuật lái xe
Cổ Gia Huy nghe thấy câu này, anh cũng không biết nên tức hay nên cười.
Suy nghĩ của phụ nữ đúng là không thể dùng tư duy của người bình thường để giải thích mà!
Thế mà cô còn nghĩ anh ngầu hả?
Cô có biết là anh thật sự sợ mình không kiềm chế được không hả.
Suýt thì anh định xuống xe, cảnh cáo tên đó một trận.
"Người đàn ông của tôi quả nhiên là người ưu tú nhất, không những đẹp trai, còn biết kiếm tiền, kỹ thuật lái xe lại siêu nữa, đúng là không gì không làm được!"
Cô nhóc khen anh giỏi, nói ba hoa chích chòe luôn.
Cô nhìn mình với vẻ mặt sùng bái, thế mà Cố Gia Huy có cảm giác thành tựu.
Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi vững trên đùi mình, anh nói: "Ừm, tôi ra lệnh cho em, trong lòng em tôi mãi mãi là người giỏi nhất, không cho phép xuất hiện bất kỳ khuyết điểm nào. Nếu tôi xuất sắc như vậy, thế thì em hông có lý do không yêu tôi, em hiểu chưa?"
"Vâng vâng vâng, thân thiếp tuân lệnh, vậy hoàng thượng đi xuống ăn cơm được chưa?"
"Ừm, đưa điện thoại cho tôi." "Làm gì? Còn phải kiểm tra điện thoại à?"
Cố Gia Huy không trả lời, nhưng mà anh cầm lấy điện thoại của cô, gõ gõ một chút, sau đó trả lại cho cô.
Hứa Minh Tâm không rõ nguyên do, nhưng cũng không để ý.