Hứa Minh Tâm vô cùng đau đớn, cô cứ ôm bụng suốt.
"Đau... đau quá..."
Cố Tử Vị nghe vậy, giọng anh ta run run: "Hay là... tôi xoa cho cô?"
Hứa Minh Tâm ý thức không tỉnh táo, căn bản không biết anh ta đang nói gì.
Sau đó cô liền cảm nhận được có một đôi bàn tay đặt lên bụng mình, xoa nhẹ.
Đúng là đau đớn có giảm đi, nhưng dần dần, bàn tay này bắt đầu cư xử xấu.
Thế mà lại đi xuống, chui vào vạt áo, chạm vào da cô.
Người cô là nhiệt nóng, còn tay anh ta thì rất lạnh.
Cô lạnh đến nỗi cả người run lên.
Đột nhiên, cô giật mình, cảm nhận được một người đang đè lên mình, hơi thở của đàn ông truyền vào mũi, cô nhận ra không phải là Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện ngả ngớn như thế này.
Cô cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tham lam của Cố Tử Vị, cô sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đẩy anh ta ra.
Cố Tử Vị cũng là kẻ dại gái, thật sự là không kiềm chế được.
Trên đầu chữ sắc có cây dao, dục vọng tới rồi, còn e ngại cái gì?
Anh ta nhanh chóng ném Cố Gia Huy ra sau đầu, sau đó bắt đầu có hành vi gây rối.
Sau khi anh ta bị Hứa Minh Tâm đẩy ra, trong lòng cũng tức giận.
Người đàn bà này lại dám phản kháng, nếu không phải anh ta xuất hiện kịp thời, cô đã sắp bị mẹ anh ta đánh chết rồi.
Anh ta cũng được tính là đã cứu cô một mạng, cô lấy thân báo đáp, lẽ nào không đúng sao?
Cố Tử Vị chợt trở nên cường thế, anh ta lại xông lên một lần nữa.
Hứa Minh Tâm liều mạng giãy dụa, nhưng rốt cuộc thì không đẩy ra được.
Vừa nãy Cố Tử Vị bất ngờ không kịp phòng bị, bây giờ anh ta có chuẩn bị rồi, sao mà Hứa Minh Tâm chống lại được sức của anh ta cơ chứ.
Cố Tử Vị bắt đầu ép tới, xé quần áo của cô ra, đúng lúc này cánh cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
"Cố Tử Vị, con ở trong làm cái gì vậy?"
Cố Tử Vị bất ngờ bị người ta cắt ngang, anh ta mắng một tiếng, sau đó không tình không nguyện ra mở cửa.
La Xuâ Hương nhìn thấy con trai quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ bừng bừng, cô ta lập tức hiểu ra là chuyện gì.
"Vợ con còn đang ở bệnh viện, đứa bé cũng sắp mất rồi, con còn có tâm tư ở đây làm cái loại chuyện này à?"
"Con cũng không phải bác sĩ, con tới đó làm gì? Con biết mấy người muốn diệt trừ Hứa Minh Tâm, con trai thích cô ta lâu lắm rồi, không thể để con nếm thử món ngon sao? Bằng không thì rất đáng tiếc!"
La Xuân Hương nghe thấy những lời hoang đường này, cô ta tức đến nỗi gõ đầu anh ta.
"Sớm muộn gì con cũng bị phụ nữ chơi chết trên giường, sao mẹ lại nuôi ra đứa trai như con cơ chứ. Nếu bố con mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết con!"
"Chẳng phải vẫn còn mẹ đó sao? Con biết chắc chắn mẹ không nỡ thấy con bị đánh, chắc chắn mẹ sẽ giúp con ứng phó với bố, đúng không nào?"
La Xuân Hương cũng được xem là thông minh, cô ta rất xứng với Cố Trác Đông, nhưng mà lại... cưng chiều con trai!
Từ nhỏ tới lớn, cô ta đều không nỡ thấy Cố Tử Vị chịu một tí khổ, mỗi lần Cố Trác Đông muốn giáo dục anh ta thì toàn bị cô ta ngăn lại.
Nếu con trai đã thích, lần này Hứa Minh Tâm cũng không thoát được, để con trai cô ta thoải mái thì có sao?
"Vậy con mau lên, bố con đang về đấy. Sau khi làm xong thì xử lý sạch một chút, biết nói thế nào chưa?"
"Biết biết, Hứa Minh Tâm đẩy vợ con, hại con của con, vì để gỡ tội, ý đồ dùng sắc mê hoặc con giúp cô ta. Mà con thì uống say, thần trí không tỉnh táo, chính là cái gọi là người không biết không có tội... đúng không?"
Cố Tử Vị cười gian nói, đây là tiết mục anh ta hay diễn, dù sao cũng có La Xuân Hương giải quyết tốt hậu quả, anh ta cũng không cần e ngại cái gì nữa.
La Xuân Hương nhìn vẻ mặt này của anh ta, cô ta bất đắc dĩ cười cười, gõ đầu anh ta.
"Con thông minh, biết nói lời hay. Con nhanh lên, mẹ ở dưới lầu canh chừng cho con."
"Cảm ơn mẹ!"
Cố Tử Vị hưng phấn không thôi.
Sau khi đóng cửa lại, anh ta quay người nhìn Hứa Minh Tâm ở trên giường, rồi lộ ra nụ cười đáng khinh.