Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua ba tuần rượu, mấy người đều có men say rồi. 

Có người thực lực không đủ, đã đi toilet mấy chuyển rồi, nôn xong thì quay 

lại. 

Bạch Thư Hân thì không có chịu tội như vậy, bởi vì phần lớn rượu đều được Ôn Thành đỡ cho. 

Thường xuyên qua lại, tổng giám đốc bên đối phương cũng nhìn ra ý đồ của Ôn Thành, thế nhưng ông ta càng gây khó dễ hơn. 

Ông tổng giám đốc đích thân đứng lên, ly rượu vượt qua Ôn Thành, dừng ở trước mặt Bạch Thư Hân. 

"Lão Mộc, không ngờ tổ dự án các anh còn có cô gái xinh xắn như này, trước đó cũng không thấy dẫn tới uống hai chén với tôi." 

"Người mới tới." Quản lý cười ha ha: "Anh đừng bắt nạt người ta, làm ăn với anh lâu như vậy rồi mà." 

"Chính vì hai nhà đã hợp tác lâu như vậy, bàn rượu này mới phải tận hứng. Không uống đến thống khoái, thì tôi sẽ không lấy ra hợp đồng này nữa." 

Tổng giám đốc đi tới trước mặt Bạch Thư Hân, ý đồ rất rõ ràng. 

Bạch Thư Hân biết, rượu này không thể không uống, vụ làm ăn này cũng không thể vì cô mà hỏng nữa. 

Cô đứng dậy, mỉm cười, tự nhiên hào phóng không hề câu nệ. 

Từ nhỏ tới lớn, Bạch Thư Hân chưa từng sợ ai, uống chén rượu thôi mà. 

"Tổng giám đốc Lưu, tôi là cô gái nhỏ, ông là đại nam nhân. Tôi uống một chén, thế nào thì anh cũng phải uống ba chén chứ." 

"Cô gái thật biết ăn nói, tôi uống tôi uống!" 

Tổng giám đốc thỏa chí, ngửa đầu uống hết ba chén. 

Bạch Thư Hân cũng uống một chén rượu trắng xuống bụng, trong bụng nóng bừng. 

Tổng giám đốc tửu lượng tốt, vẫn muốn tiếp tục. 

Cứ thế, Bạch Thư Hân bị bắt uống hơi nhiều rồi. 

Ngay khi cô ấy không chống đỡ được nữa, không biết phải làm sao mới tốt, Ôn Thành ở bên cạnh bất ngờ đứng lên, làm đổ chén canh ở trong tay. 

Nước canh té lên váy cô ấy, cô ấy kinh ngạc hô ra tiếng. 

"Xin lỗi..." 

Ôn Thành đứng lên, ngại ngùng nói. 

"Không sao không sao, để Tiểu Ảnh đưa cô ấy đi vào nhà vệ sinh lau." 

Quản lý thuận thế đưa Bạch Thư Hân đi. 

Bạch Thư Hân hơi cảm kích, không ngờ Ôn Thành còn rất là đáng tin. 

Nhưng mà, Tiểu Ảnh này sao vậy, sao thái độ kém thế. 

Cô ta đẩy cô vào trong nhà vệ sinh, sau đó liền đứng ở bên ngoài, rồi nói: "Cô mau lên, tôi không có thời gian lề mề với cô đâu." 

Bạch Thư Hân có hơi choáng váng đầu óc, cô ấy lười so đo với cô ta. 

Cô ấy rửa mặt xong, sau khi ôn xong, cô ấy ăn một ít sữa chua, nhất thời cảm giác mình đã khá hơn nhiều rồi. 

Cô ấy ở trong phòng vệ sinh gần mười phút, sau khi đi ra, Đinh Ảnh thấy cô ấy không cần dìu nữa, cô ta cũng không quan tâm cô nữa, cô ta ngẩng đầu bước đi luôn. 

Không ngờ đợi đến khi cô ấy quay lại, bên trong đã kết thúc chiến đấu" rồi. 

Tổng giám đốc đã uống gục rồi, bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ bừng. 

Quản lý cũng thuận lợi lấy được hợp đồng, mà tất cả những cái này đều là công lao của Ôn Thành. 

Anh ta uống rất giỏi! 

Uống rượu nhanh là khó chống đỡ nhất, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất cũng ly, chẳng mấy chốc đã làm cho ông tổng giám đốc uống đến gục rồi. 

Mà anh ta đã uống nhiều rượu như vậy rồi, cũng chỉ đỏ mặt thôi, đi đường vẫn rất vững vàng, không nhìn ra dáng vẻ của người uống nhiều. 

Nhưng mà, lại gần ngửi, thì có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người 

anh ta. 

Cô ấy vừa tỉnh táo hơn một chút, mắt thấy lại sắp say rồi. 

Sau khi kết thúc, quản lý lái xe đưa bọn họ về. 

Sau khi Bạch Thư Hân lên xe, đang chuẩn bị bảo bác tài lái xe, khôn ngờ Ôn Thành cũng lên xe. 

Quản lý buồn bực. 

"Tôi và cô ấy cùng đường, tôi cũng sống ở chỗ đó." 

Sau đó, Ôn Thành bảo tài xế lái xe. 

Bạch Thư Hân buồn bực: "Nhà anh cũng ở hoa viên Phú Thành à?" 

"Không phải." 

"Thế tại sao anh lại muốn lên xe." 

Đây chẳng phải là cố ý làm cho người ta hiểu lầm à? 

"Cô... cô một cô gái như cô buổi tối đã uống nhiều, về nhà... không an toàn, tôi đưa cô về." 

Ôn Thành nói với vẻ mặt đứng đắn, thân mình thẳng tắp, anh ta cũng không dám nhìn Bạch Thư Hân, sợ mình càng nói lắp hơn. 

Đúng lúc này, bác tài ở đằng trước mỉm cười nói: "Người anh em à, cậu nói lắp à, tôi có quen một bác sĩ trung y, rất giỏi trên phương diện này, cậu có cần tôi giới thiệu cho cậu đi khám không?" 

"Không... không cần..." 

Ôn Thành quẫn. Bạch Thư Hân nghe vậy thì mỉm cười, cô ấy cũng mặc kệ anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK