Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi thấy cô điên rồi ấy, mấy lời mê sảng gì cũng dám nói! Tôi.... hôm nay tôi phải xé nát cái miệng cô ra!" Trình Hoa tức đến phát điên, căn bản không có 

năng lực suy nghĩ bình thường, cô ta cũng mặc kệ đây là nơi nào, liền xông lên đánh. 

Hứa Minh Tâm vội vàng chạy đi, cũng may những người giúp việc phía sau cũng nhanh tay lẹ mắt, bọn họ đều tiến lên hỗ trợ, chẳng mấy chốc đã bắt Trình Hoa lại. 

"Cô... các người thả tôi ra, các người to gan thật đấy, thế mà dám cản tôi, tôi là cô chủ nhà họ Trình đấy!" 

"Chúng tôi không biết cô là cô chủ của nhà nào, nhưng chúng tôi biết cô Hứa là bà chủ của chúng tôi. Nếu cô đã động đến bà chủ của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng mặc kệ cô là người ở nhà nào!" 

"Cảm ơn cảm ơn, các cô đều được phát tiền thưởng hết!" 

Hứa Minh Tâm cảm động lắm, thời khắc mấu chốt vẫn là dựa vào đồng đội đấy! 

Bây giờ cũng không phải lúc keo kiệt, tất cả đều có thưởng! 

Lúc Trình Hoa nhìn thấy chủ tớ bọn họ tình cảm sâu đậm, cô ta tức đến run cả người, khuôn mặt đã biến thành màu gan heo. 

"Cô... cô cứ đợi đấy!" 

Trình Hoa giãy dụa, còn kêu gào nói lời ác độc. 

Còn lâu Hứa Minh Tâm mới sợ! 

DN 

"Trình Hoa, cô bảo tôi không pha trà cho cô, cô không lễ phép, sao tôi chưa thấy cô gọi một tiếng trưởng bối nhỉ. Bối phận của Cố Gia Huy lớn hơn cô, thế nào thì cô cũng phải gọi anh ấy là chú Cố mà nhỉ, cô lại đi gọi tên của anh ấy, đúng là không lễ phép gì cả!" 

"Tuy tôi vẫn chưa qua cửa, nhưng cũng đã đính hôn rồi, thế nào thì cô cũng phải gọi tôi một tiếng dì Hứa chứ nhỉ? Bố mẹ cô giáo dục cô kiểu gì vậy, đến cả bậc bề trên cũng không biết gọi, đúng là không có gia giáo!". 

Trình Hoa nghe thấy lời này, cô ta sắp tức điên rồi. 

"Tôi liều mạng với cô!" 

Cô ta ngang ngược bổ nhào tới, giãy ra khỏi tầm kiểm soát của mọi người. 

Nhưng cũng may bọn họ kịp thời ngăn lại. 

Cái tát đó lướt qua gò má cô, suýt nữa thì trúng mặt cô. 

Hứa Minh Tâm sợ đến mức mặt tái nhợt, ánh mắt cũng lập tức lạnh lùng. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như che phủ bởi sương lạnh. 

Mèo nhỏ sắp bùng nổ rồi. 

Cô còn chưa tính toán đến cái tát lần trước mà Trình Hoa đánh cô, hại ngày nào cũng phải che phấn. 

Không ngờ vừa nãy cô ta vẫn muốn đánh mình! 

Đã làm tiểu tam, còn không thấy nhục nhã, lại còn dám ngang ngược như vậy. 

Hứa Minh Tâm lạnh lùng nói: "Ghì chặt cô ta cho tôi." 

Mấy người đều dùng sức, bảo đảm Trình Hoa không giấy ra được. 

Hứa Minh Tâm tiến lên, sờ khuôn mặt trắng nõn của cô ta, xúc cảm rất được, vừa nhìn là biết thường xuyên chăm sóc. 

"Cô rất thích tát người đúng không?" 

Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên, rơi vào tai Trình Hoa, khiến cho lòng cô ta run lên. 

"Cô cũng cho rằng tôi sẽ không đánh người phải không?" 

Cô tiếp tục nói, bàn tay nhỏ lạnh lẽo dừng ở khuôn mặt của cô ta, chậm rãi vuốt ve. 

Động tác này, chắc chắn là đe dọa. 

Trình Hoa mở to mắt, đúng là cô ta nghĩ rằng Hứa Minh Tâm là một con cừu, sẽ không thật sự ra tay đánh người. 

Nhưng giờ thì có vẻ cô ta đã sai rồi! 

Con cừu này có móng vuốt! 

"Cô... cô muốn làm cái gì?" 

Trình Hoa trợn tròn mắt, run lẩy bẩy nói. 

"Khuôn mặt này rất là mịn màng, cô là thiên kim danh môn, chắc chưa bị người ta tát bao giờ nhỉ? Muốn tôi nói cho cô biết bạt tai có cảm thụ gì không? Đau lắm đấy, đau rát nóng bừng, cô muốn thử không?" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK