"Ngôn Dương... tại sao anh không nói cho em biết con là của Ngôn Đức?" "Khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của em không ổn định, nếu em biết bố đứa bé đã mất, anh sợ em không chịu đựng nổi, tự đi tìm cái chết. Anh không thể nói cho em biết đứa bé đó là con của Ngôn Đức, anh muốn em sống, sống thật tốt, dù là vì con, em tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ở bên anh, anh cũng rất vui!
"
Bọn họ vừa kết hôn, Thẩm Tuệ mãi không gặp mình, khoảng thời gian dài hai năm sau khi kết hôn, bà ấy chưa từng ngủ chung phòng với ông ta.
Bà ấy nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không mềm lòng, nhưng... chung quy thì trái tim con người cũng làm bằng thịt, không phải cỏ cây, sao có thể vô tình?
Cuối cùng bà ấy đã động lòng, bà ấy cũng tưởng là mình chỉ cảm động mà thôi, nhưng... lâu ngày sinh tình, sự cảm động đã biến chất từ lâu rồi.
Ngôn Hải...
Thế anh có biết không, em cũng yêu anh, không thể kiềm chế.
"Vậy tại sao... anh không muốn có một đứa con cho mình?"
Bà ấy đau khổ nói.
Lần nào ông ấy cũng bày cách, thậm chí là làm giải phẫu triệt sản cho bản thân.
Nếu không biết Ngôn Hải là con của Ngôn Dương, bà ấy vẫn nghĩ rằng là có nguyên do tình cảm.
Nhưng bây giờ, rõ ràng biết đứa bé này không phải là con ruột của mình, ông ta lại đối xử như con đẻ của mình, giấu diếm đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ, bao nhiêu năm nay trong lòng ông ta không khổ, không oán hận bao giờ sao?
Ngôn Dương nghe thấy vậy, ông ta mỉm cười nhẹ, hình như là nghĩ đến chuyện cũ. "Anh còn nhớ lúc em sinh Ngôn Hải, sau khi sinh thì xuất huyết nhiều, suýt thì mất mạng. Bắt đầu từ giây phút đó, anh đã quyết định sẽ không sinh con với em nữa. Chỉ cần là con mà em sinh ra, thì chính là con của Ngôn Dương anh! Anh không muốn trải qua cảm giác sinh ly đó một lần nào nữa, anh vừa nghĩ đến việc em sẽ mãi mãi rời xa anh
, thì có con hay không... cũng không quan trọng nữa rồi." "Trong lòng anh, không ai bằng em hết. Anh cũng từng có suy nghĩ tác thành cho em, nếu anh cả thật sự yên thân, chọn một người đến già, anh tuyệt đối sẽ không xen vào giữa hai người. Là anh ta đã phụ bạc em, nếu em biết anh ta đính hôn với người khác, em còn có con của anh ta, em của hơn hai mươi năm trước, có
, thì có con hay không... cũng không quan trọng nữa rồi." "Trong lòng anh, không ai bằng em hết. Anh cũng từng có suy nghĩ tác thành cho em, nếu anh cả thật sự yên thân, chọn một người đến già, anh tuyệt đối sẽ không xen vào giữa hai người. Là anh ta đã phụ bạc em, nếu em biết anh ta đính hôn với người khác, em còn có con của anh ta, em của hơn hai mươi năm trước, có
chấp nhận nổi không?"
"Thẩm Tuệ... đều là lỗi của anh, em muốn giết muốn chém, em muốn làm gì cũng được. Nhưng em mà muốn rời đi thì anh không đồng ý!"
Thẩm Tuệ nghe được những lời này, từng chữ đâm vào tim.
Bà ấy run run chạm lên khuôn mặt Ngôn Dương, nước mắt tuôn rơi. "Sao anh ngốc thế! Em không trách anh, cũng không hận anh, em yêu anh... bao nhiêu năm nay, anh tốt với em, em biết hết. Cơn tức bị ép gả cho anh năm đó đã tan hết từ lâu rồi. Em đã không còn yêu Ngôn Đức nữa, anh có biết không hả? Nếu em biết đứa con là của Ngôn Đức, em nhất định sẽ sinh cho anh
một đứa con."
"Ngôn Dương, sao anh ngốc thế! Tại sao, tại sao anh lừa em mãi, tại sao!"
Thẩm Tuệ liều mạng đấm vào ngực ông ta, ông ta không né, mà yên lặng ôm lấy bà ấy.
Bà ấy cũng không kiểm soát được tình cảm của mình, giơ tay ôm chặt lấy ông ta.
"Anh thật là ngốc, bao nhiêu năm nay anh cứ tưởng là em thương hại anh, bố thí em. Xin lỗi, bà xã..."
Ngôn Dương là một nam tử hán, cũng khóc lóc tèm lem.
Hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau.
Ảnh Tử ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, cũng rơi lệ.
Đời này, anh ta chưa từng khâm phục ai, duy chỉ khâm phục lão Cửu.
Hán tử xương sắt, bách luyện cương cũng có thể trở thành kẻ mềm lòng.
Nghĩ kỹ lại, mọi thứ mà ông ta làm vì Thẩm Tuệ, Ảnh Tử cảm thấy, trên đời này e là cũng không còn ai có thể uống rượu độc giải khát, vui vẻ chịu đựng trả giá nhiều như vậy.
Anh ta vẫn nghĩ lão Cửu ngốc, ngốc không thể nói được.
Anh ta vẫn nghĩ lão Cửu ngốc, ngốc không thể nói được.
Nhưng giờ... anh ta bỗng cảm thấy, là mình không hiểu tình yêu.
Nhìn vợ chồng bọn họ cuối cùng đã mở lòng, anh ta cũng mừng.
Nửa tiếng sau, Cố Gia Huy tới, anh đưa Hứa Minh Tâm đi, từ đầu đến cuối Ngôn Dương chưa hề lộ mặt.
Người giúp việc trong nhà chỉ nói đơn giản một chút, gặp phải kẻ xấu tập kích, người không sao.
...
Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm mới tỉnh lại, cổ họng vẫn còn đau.
Chuyện tối qua ầm ầm chảy vào đầu.
Lượng tin tức quá lớn, qua một lúc mà cô vẫn chưa ổn định lại.
Cố Gia Huy đánh răng rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh thấy cô đã tỉnh, anh lập tức lo lắng hỏi: "Em còn cảm thấy có chỗ nào không thoái mái không? Muốn đi khám bác sĩ không?"
"Không... không cần đâu, em không sao."
"Thế em có còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không? Không ngờ buổi tiệc của nhà họ Ngôn cũng không an toàn, thế tại sao kẻ bắt cóc lại tới?"
Hứa Minh Tâm há miệng, muốn nói ra đầu đuôi câu chuyện, nhưng nghĩ nghĩ, chuyện này liên quan đến quá nhiều mặt, cô liền nhịn lại.
Mình không cẩn thận biết bí mật của người khác, thì nên giữ bí mạt, không thể nói linh tinh.
"Không... không có gì, tôi không nhớ rõ nữa. Tôi muốn đi đến nhà họ Ngôn một chuyến, tôi bảo tài xế đưa tôi đi, anh mau đi làm đi."
Hứa Minh Tâm lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thậm chí đến cả bữa sáng cũng không kịp ăn, đã vội vàng lên xe rồi.
Cô chạy đến nhà họ Ngôn, vợ chồng họ đều đang ở nhà, tinh thần của Thẩm Tuệ vẫn còn hoảng hốt, tâm sự nặng nề, cơm không muốn ăn.
Ngôn Dương biết, bà ấy khó mà buông được.
Cho dù hai người đã hóa giải hiểu lầm, đối với sự tồn tại của Ngôn Hải, bà ấy vẫn thấy thẹn với chính mình.
Cho dù bà ấy cứ bày tỏ mãi rằng mình không có khúc mắc gì với con, Ngôn Hải chính là cốt nhục mà mình sinh ra.
Bây giờ bà ấy ra sức làm tất cả, đều sẽ cho anh ta, sẽ không hai lòng.
Nhưng mà... Thẩm Tuệ không qua được cửa ải của chính mình.
Đứa con mà mình đã nuôi hơn hai mươi năm, lại không có huyết thống của chồng, thử hỏi làm sao bà ấy chấp nhận nổi chuyện này.
Trước kia bà ấy nên kiên quyết sinh cho Ngôn Dương một đứa con.
Ngôn Dương thấy cô tới, ông ta lắc đầu thở dài: "Tối qua không làm con sợ chứ? Chuyện của nhà họ Ngôn, con có..."
"Không, ngay cả Cố Gia Huy con cũng không nói!" Hứa Minh Tâm vội vàng xua tay, cô nói: "Con... con người con tuy không thông minh, nhưng cũng biết không nên thảo luận sau lưng người khác, nói chuyện linh tinh."
Cô vẫn còn nhớ, tối qua có một ông chú đội mũ lưỡi trai muốn giết mình, ông ta tới... là muốn giết người diệt khẩu sao? May mà Ngôn Dương đã ngăn lại.
Qủa nhiên, các nút thắt trong phim truyền hình đều đúng, biết quá nhiều bí mật, sẽ bị giết người diệt khẩu thật.
Cô tới đây, thật ra cô cũng rất sợ, nhưng cô không yên tâm về Thẩm Tuệ.
Giống như cô đoán, cảm xúc của Thẩm Tuệ rất hỗn loạn, đến bây giờ vẫn nhốt mình trong phòng.
"Con có thể đưa mẹ nuôi đi ra ngoài, phơi nắng được không?" Cô dè dặt nói.
"Ừ, nếu con khuyên được cô ấy ra ngoài, thì đương nhiên là bố đồng ý, bố sợ cô ấy không vượt qua được cửa ai của chính mình."
"Con thử cố xem sao."
Hứa Minh Tâm chỉ có thể nói như thế, cô cũng không dám bảo đảm.
Hứa Minh Tâm từ phòng bếp lấy được một ít đồ ăn, cô biết lúc này chắc chắn Thẩm Tuệ không có khẩu vị, đồ ăn có ngon đi chăng nữa, thì trước mặt bà ấy cũng chỉ như ăn sáp.
"Mẹ nuôi, mẹ vẫn ổn chứ?"
"Minh Tâm, con tới rồi à."
Giọng nói của bà ấy mềm nhũn, yếu ớt, nghe mà làm cho người ta đau lòng.
Trong mắt cô, Thẩm Tuệ luôn là người phụ nữ vô cùng ưu nhã, khuôn mặt tinh xảo, tóc dài uốn xoăn rất đẹp.
Bà ấy cũng thích quần áo đẹp, không giống người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi một tí nào, trông bà ấy chẳng khác nào người mới hơn hai mươi tuổi. Người phụ nữ tao nhã hiểu biết như vậy, giờ phút này lại ngây ngốc, chẳng biết nói gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK