Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, cô mới nhớ ra chuyện tai nghe, hai má đỏ bừng. 

"Xin... xin lỗi nhé, tôi... tôi quên mất." 

Hứa Minh Tâm hơi ngượng ngùng nói. 

"Ay, tuổi trẻ thật là tốt, tinh thần phấn chấn bồng bột mà!" 

"Rõ ràng... là anh hai cô đùa giỡn lưu manh mà?" Hứa Minh Tâm nói với vẻ vô tội. 

"Anh ba tôi đã một đống tuổi rồi, cũng không cần mặt mũi nữa, tôi còn để ý cái gì? Tôi biết phải đối phó với Lệ Nghiêm như thế nào rồi, cảm ơn hai người đã thị phạm cho tôi!" 

"Là sao?" 

Hứa Minh Tâm còn chưa hiểu hết toàn bộ đầu, Cố Yên đã cúp máy rồi. 

Giấc này, Cố Gia Huy ngủ không an ổn. 

Trong giấc mơ, cảnh tượng bốn năm trước lại hiện lên. 

Vốn đã dự định đi máy bay rồi, nhưng không ngờ máy bay tạm thời hủy chuyến, bọn họ buộc phải đi du thuyền, chẳng qua là mất thời gian nửa ngày mà thôi. 

Nhưng không ngờ, trên du thuyền lại xảy ra tai họa bất ngờ, mấy vị khách không mời mà tới lao ra. 

Du thuyền đã bị chôn thuốc nổ, những người đó mang súng hành hung, mục đích chỉ có một, đó là giết bọn họ. 

Là Cố Trường Quân kiên quyết nán lại, chặn những người đó để anh chạy đi trước. 

Anh thành công tránh được một kiếp, nhưng... 

"Đừng mà!" 

Anh trơ mắt nhìn Cố Trường Quân đứng trên boong tài, chung quanh toàn bộ là biển lửa. 

Một ngọn lửa hung lãnh cắn nuốt tới, chôn vùi anh ấy, sau đó anh còn nghe thấy tiếng súng. 

Nhanh chóng mãnh liệt mà lại kịch liệt. 

Anh có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh hai, anh ấy không muốn chết. 

Nhưng anh ấy cũng không muốn để Cố Gia Huy chết cùng anh ấy. 

"Đừng mà..." 

Hứa Minh Tâm nhìn người đàn ông trên giường, anh đã kêu hai lần "đừng mà" rồi. 

Trên trán anh thấm đầy mồ hôi, gân xanh giật giật, thoạt nhìn có hơi dọa người. 

Hai tay của anh túm chặt lấy chiếc chăn, các đốt ngón tay trắng bệch, có thể thấy được là anh vô cùng dùng sức. 

Hứa Minh Tâm muốn lau mồ hôi cho anh, lại không ngờ cô vừa lại gần, Cố Gia Huy chợt ra tay, bóp chặt cổ tay cô. 

Anh vẫn chưa tỉnh lại, mà là phản ứng bản năng. 

Anh dùng sức rất lớn, nắm chặt cổ tay cô. 

Nháy mắt, cổ tay cô đã đỏ bừng một vòng, đau đến tận tim. 

"Đau..." Hứa Minh Tâm nhíu mày, không kìm được hỗ ra tiếng, những người 

đàn ông trên giường hoàn toàn không nghe được. 

Sức lực của người đàn ông này cũng lớn quá rồi đấy! 

Tay cô đau dữ dội, cô muốn cố sức rút về, nhưng khổ nỗi anh quá khỏe, cô không thể rút ra được. 

"Anh hai..." 

Sau đó, trong miệng Cố Gia Huy lại đứt quãng hộ ra chữ "anh hai". 

Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ngay, anh... đang mơ thấy ác mộng, hơn nữa còn là cơn ác mộng bốn năm trước. 

Cô cũng chẳng quan tâm đau đớn, nhanh chóng dùng bàn tay đang rảnh liên tục VỖ vào lồng ngực anh, cô dịu dàng nói: "Đừng sợ, tôi ở đây. Cậu ba Cố, đừng sợ, tôi sẽ luôn bên anh." 

Lời này vừa nói ra, Cố Gia Huy rõ ràng đã yên giấc hơn nhiều. 

sức lực trên tay cũng nhỏ rồi, cô thầm vui mừng, muốn rút tay ra, nhưng không ngờ anh lại tăng thêm lực, không muốn buông tay. 

"Cậu ba Cố, anh nghe thấy tôi nói đúng không?" 

Hứa Minh Tâm vui mừng nói. 

Cố Gia Huy nghe được giọng nói của cô, anh sẽ từ từ bình tĩnh lại, sau đó trong miệng vẫn lẩm bẩm tự nói, nhưng lại không còn căng thẳng bất an như kia nữa. 

Cô lau mồ hôi cho anh, lấy tay nhỏ quạt quạt, sợ anh nóng. 

Anh dần trở nên bình thường, xem chừng đã lâm vào ngủ say. 

Nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt như cũ, khiến cô nhìn thấy mà không thoải mái. 

Cô đưa hai đầu ngón tay ra, đặt ở giữa mi tâm của anh, cẩn thận day day. 

Sau khi day, cô không kìm được cười cười: "Như này mới đẹp, năm nay mới có hai mươi tám tuổi, nhíu mày liền như năm mươi tám tuổi vậy. Giống như một ông lão, tôi rất không thích. Cố Gia Huy đẹp trai bức người mới là đẹp nhất." 

"Chính là... khuôn này này nam nhan họa thủy!" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK