Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Bạch Thư Hân hồi thần, bàn tay nhỏ nắm chặt, đi ra khỏi thang máy. 

"Em đến thăm Minh Tâm" 

Cô ấy trốn tránh ánh mắt, không muốn nhìn hình ảnh này. 

Đối với cô ấy mà nói thì điều này quá tàn nhẫn. 

"Anh đang chuẩn bị đưa Yên Yên đi đến tập đoàn, đợi lát nữa quay về tìm em. Em đã ăn. 

chưa?" 

"Ăn... ăn rồi, em nhìn một cái xong đi luôn, anh không cần lo cho em, tạm biệt..." 

Cô ấy vội vàng nói xong, vội vàng rời đi. 

Lệ Nghiêm nhìn một cái thật sâu, thu hồi ánh mắt. 

Cố Yên cứ có cảm giác Bạch Thư Hân không đúng lắm. 

Chẳng qua cô ấy không rõ là kỳ lạ chỗ nào. 

Sau khi đi vào thang máy, Cố Yên tò mò hỏi: "Em gái anh cũng hai mươi mốt rồi đúng không? Năm sau tốt nghiệp, cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi. Em nhớ là gia quy nhà họ Bạch các anh luôn luôn nghiêm khắc, đặc biệt là kết hôn. Hôn nhân của em gái anh, là chú anh lo liệu 

à?" 

"Anh sẽ không để chú lo liệu, em ấy nên đi tìm hạnh phúc của mình. Anh không muốn em ấy hy sinh cho nhà họ Bạch, em ấy không cần phải làm rạng rỡ tổ tông, trong nhà có một người gánh vác là được rồi." 

Lệ Nghiệm nhấn mạnh từng chữ và nói với vẻ kiên định. 

"Em nhớ là... anh không thích học y, anh là VÌ Bạch Thư Hân đúng không?" 

"Anh là anh trai, phải vậy." 

"Vì em ấy, anh bằng lòng trả giá hết thảy sao?" Cố Yên hỏi. 

Hô hấp khẽ run lên, cô ấy không biết vì sao đột nhiên mình lại căng thẳng. 

Lệ Nghiêm không trả lời, chỉ gật đầu. 

Không chút do dự. 

Động tác này, ép cho cô ấy không thở nổi. 

Anh trai có thể bỏ ra tất cả vì em gái. 

Mà bọn họ đã xem như là người yêu rồi, hơn nữa đàm hôn luận gả, thế cô ấy được coi là gì? 

"Em thì sao?" 

Cố Yên buông tay anh ta ra, giọng nói yên ả vang lên. 

"Anh và em ấy cái gì cũng bằng lòng trả giả, vậy đối với chiến hữa, cộng sự, thậm chí là vợ sau này của anh, anh tính trả giá cái gì?" 

Những lời này của Cố Yên đã gõ vào trái tim của Lệ Nghiêm. 

Anh ta nhìn Cố Yên, ở trước mặt anh ta, lúc nào Cổ Yên cũng kiên cường lạc quan, thích quấn lấy anh ta trêu đùa. 

Cô ấy cũng không tạo áp lực cho anh ta, mãi mãi đều đứng sau lưng anh ta, ủng hộ anh ta. 

Nếu như có một ngày, anh ta phải kết hôn, thì trừ cô ấy ra, anh ta không nghĩ ra người được chọn thứ hai. 

Anh ta có thể bỏ qua tất cả vì Bạch Thư Hân, đối với người tương cứu trong lúc hoạn nạn, anh ta có thể bỏ ra cái gì. 

"Anh." 

Anh ta nặng nề nói. 

Cố Yên nghe vậy thì trong lòng run lên, cô ấy nhìn chằm chằm vào anh ta. "Anh không giỏi ăn nói, đôi khi ăn nói vụng về, anh sợ nói ra lời mà em không thích nghe. Những gì em vừa nói, anh đã suy nghĩ nghiêm túc, nếu anh đã quyết định ở bên em, sau này kết hôn thành gia đình rồi, anh sẽ làm một người chồng tốt, sau này sẽ là một người bố tốt, trung thành với vợ, trung thành với hôn nhân. Anh nghĩ, thứ anh có thể cho em, chỉ có bản thân anh." 

Cố Yên nghe được lời này, trong lòng rất cảm động, nhưng lại cảm thấy là lạ. 

Làm gì có ai nói lời tâm tình lại nói nghi thức như vậy, cứ như đang tuyên bố lời thề của đảng gì đó vậy. 

"Anh là trung thành với trách nhiệm, hay là trung thành với em?" 

Cố Yên nhíu mày hỏi: "Em không cần câu trả lời nghi thức, em muốn nghe lời trong lòng của anh. Đừng nói luật hôn nhân, đạo đức luận với em, em chỉ muốn hỏi, anh trung thành với trách nhiệm, hay là trung thành với em." 

Cô ấy lặp lại một lần nữa. 

"Hai người đều có." 

"Đúng là anh không biết ăn nói, nếu mà là người đàn ông khác, chắc hẳn sẽ nói... trung thành với em." 

Cố Yên cười nhạt, thong thả nói hết câu, sau đó kiễng mũi chân, trước khi cửa thang máy mở ra, ấn nhẹ một cái lên môi anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK