Ngay sau đó, bài thi hai môn chuyên ngành của Hứa Minh Tâm đã được đưa đến tay Cố Gia Huy.
Sắc mặt của Cố Gia Huy càng ngày càng khó coi, vẻ mặt u ám như đít nồi vậy.
Mày kiếm nhíu lại, nếp nhăn trên vầng trán cũng sắp đè chết một con ruồi rồi.
Tay anh cầm chặt tờ giấy thi mỏng manh đó, cách đốt ngón tay trên bàn tay đều đã trắng bệch, nổi gân xanh, có thể thấy được là anh đã dùng sức đến cỡ nào.
Hứa Minh Tâm nuốt khan một ngụm nước miếng, cô sợ đến mức không dám thở mạnh.
Có khi nào Cố Gia Huy bị cô làm tức đến nỗi bệnh tim phát tác không nhỉ?
Có khi nào anh sẽ mất lý trí, đánh mình một trận ngay trước mặt viện trưởng không nhỏ.
Hu hu...
Nếu Thượng đế bằng lòng cho cô thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ thi thật tốt, quỷ mới biết lúc cô thi, đầu óc đã làm cái gì.
Viện trưởng nhìn dáng vẻ âm trầm ngấm ngầm chịu đựng của Cố Gia Huy, ông ta sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.
"Anh Cố, nhà trường thật sự là không thể vì tình riêng mà làm chuyện trái pháp luật. Nếu mà cho bài thi của bạn học Hứa qua môn, tôi chỉ sợ mai này em ấy làm tài vụ rồi, trái lại lại hại chính mình. Chúng tôi cũng là có trách nhiện với sinh viên, mong anh Cố thông cảm..."
Lời này vừa rơi xuống, Cố Gia Huy cầm bài kiểm tra rồi vỗ mạnh lên bàn.
Một tiếng trầm đục, gõ vào trái tim của hai người, làm cho hai người đều run lên.
"Viện trưởng làm thế là đúng, thành tích như này mà cho qua thì đúng là một tai họa. Cứ mỗ rất cảm ơn thái độ nghiêm túc chịu trách nhiệm của ngài dành cho Minh Tâm, là Cố mỗ vô năng, chưa dạy bảo Minh Tâm tốt, thêm phiền toái cho nhà trường rồi." Cố Gia Huy cố nén cơn giận, nói rõ ràng.
Viện trưởng nghe thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm, ông ta cuống quýt nói: "Nên làm nên làm!"
May mà Cố Gia Huy tốt bụng, tốt quá rồi.
Sau đó, Cố Gia Huy nhìn sang Hứa Minh Tâm, anh có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh không ngờ, mình còn chưa dạy con mình, trước hết đã không dạy nổi cô vợ của mình thành người tài.
Anh nhoáng một cái đứng dậy, dọa cho Hứa Minh Tâm hai chân mềm nhũn.
Cố Gia Huy đi gần đến chỗ mình, rõ ràng là anh đã bị tức đến mơ mồ, đối phượng mâu nhìn mình chằm chằm, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Hứa Minh Tâm, chú đã giúp cháu bổ túc kiến thức hơn nửa tháng, thế mà cháu thi kiểu này hả?"
Anh giơ bài thi lên, anh còn có nội tâm muốn giết người rồi đây này.
Mệt trên đường đi anh còn nghĩ xem nên chúc mừng như thế nào, phải tặng quà gì.
Giờ thì hay rồi, Hứa Minh Tâm đã cho anh một củ vả mặt.
"Cháu... cháu cũng không biết, cháu cũng nhớ là những đề này đã từng làm hết rồi, theo lý thuyết thì cháu đều biết hết, nhưng mà tính tình hình như không thích hợp."