Chẳng phải anh ta nên giống như kiểu Cố Gia Huy, suốt ngày ở văn phòng, mười ngón tay không dính nước hay sao?
"Cậu chủ thì không được làm những việc này à?"
Ôn Thành nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc.
"Rất khác thường..."
Cô ấy chỉ có thể tìm được cái từ hình dung này thôi.
Vô cùng khác thường.
"Cô... cô bảo tôi... không bình thường đúng không? Dù sao..."
"Đừng nhìn tôi, cảm ơn."
Bạch Thư Hân đau đầu đỡ trán.
"Ò... Ò..."
Anh ta cứng ngắc đáp lời, anh ta quay mặt lại rồi nói: "Tôi biết chắc chắn là cô cảm thấy tôi không bình thường, dù sao thì những người tôi quen đều nói tôi như thế, tôi quen rồi." "Tôi thấy anh uống rượu giỏi lắm mà, không phải sao? Trên bàn rượu một mình đảm đương một phía, cũng rất có phong thái. Tôi còn tưởng cậu chủ nhà giàu có gia nghiệp lớn như vậy phải thừa kế, thì hẳn phải giống với Cố Gia Huy. Không ngờ xuống bàn rượu là như thế này. Cũng không phải là không bình thường, người đàn ông như anh
không biết có bao nhiêu cô gái đốt đèn lồng cũng không tìm được đấy, tôi chỉ cảm thấy rất nghi hoặc mà thôi, anh thích làm những việc này à?"
"Không thích."
"Thể tại sao anh còn muốn đi làm?"
"Sức khỏe tôi vẫn không tốt, toàn là chị gái chăm sóc tôi. Đợi tôi khỏe lên rồi, tất nhiên là tôi phải chăm sóc chị gái chu đáo."
"Chị nên, những cái này... anh cũng là học vì chị gái anh à?"
"Ừm."
"Chẳng phải là có người giúp việc sao?"
"Tấm lòng chăm sóc người, không được mượn người khác làm hộ."
Ôn Thành nói từng chữ một, đặc biệt chân thành.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì lâm vào trầm mặc, thật ra cô ấy muốn cười nhạo.
Cái xã hội này vẫn còn người thành thật như thế này sao? Nói trắng ra thì là
một tên ngốc, chân thành đối xử với người khác, chưa chắc đã đổi lại được lòng chân thành dành cho mình.
Mà anh ta còn tuân theo tín niệm như thế nữa.
Nhưng mà lời châm biếm đã đến bên môi rồi lại không nói ra được, trước giờ cô ấy toàn nói chuyện không khách khí, nhưng lần này lại không nhẫn tâm đả kích.
"Thế chắc hẳn bây giờ chị gái anh không cần anh chăm sóc nữa rồi chứ? Anh hoàn toàn có thể sống cuộc sống của cậu chủ rồi chứ nhỉ?"
"Tôi quen rồi."
Bao nhiêu năm như vậy, anh ta đã quen từ lâu rồi.
Anh ta không thích về nhà, trái lại anh ta lại rất thích chạy đến chỗ của Ôn Thanh Vân ở.
Anh ta đã quen sống ở bên ngoài một mình, chuyện gì cũng đều tự động tay vào làm, như thế rất có cảm giác chân thực, cảm giác mình có thể nắm giữ vận mệnh, không cần làm một con rối.
"Máy hút mùi để ở kia đi, tôi không biết nấu cơm cho lắm. Những ngày cuối năm, xe của tôi hỏng rồi, tôi đã đưa đi sửa, mà đoán chừng là báo hỏng rồi. Anh đưa tôi đi một chỗ nhá, tiện thể mua rượu thuốc luôn."
"Được, cô... cô chờ một lát..."
Anh ta chỉ nhìn Bạch Thư Hân một cái, liền bắt đầu lắp bắp rồi.
Ôn Thành cũng cảm thấy quẫn bách, anh ta cũng không biết rốt cuộc sao mình lại lắp bắp nữa.
Rõ ràng khi không nhìn, thì đối đáp trôi chảy, nhưng vừa nhìn một cái, lưỡi anh ta sẽ không phát âm được bình thường nữa.
Ôn Thành cầm lấy chìa khóa xe, sau đó hai người cùng nhau xuất phát.
Đi ngang qua hiệu thuốc đông y, cô ấy đã mua một chia rượu thuốc.
Cuối cùng chiếc xe đã đỗ ở nơi cần đến.
Trung tâm huấn luyện Taekwondo, tầng 15, tòa nhà Thái Hoằng.
Cô ấy đi vào thang máy, đi thẳng đến tầng mười lăm.
Ôn Thành nhìn thấy ba chữ Taekwondo thì lập tức hiểu ra mục đích mà Bạch Thư Hân tới chuyện này.
Lẽ nào là muốn trả thù cho mình, dù sao thì ba người kia đã có ý đồ cưỡng hiếp cô ấy.
Cô ấy đẩy cửa đi vào, lễ tân ở cửa mỉm cười nói: "Chào hai vị, hai vị tới học taekwondo sao?"
"Không phải, tôi tới tìm người. Lưu Đông, Đổng Tư, Cát Tường, ba người này có đang ở đây không?"
"Có, bọn họ là huấn luyện viên của chúng tôi, bây giờ chắc là đang huấn luyện ở bên trong, cô có thể đi vào tìm, ở phòng số hai."
"Được, cảm ơn."