Anh cũng rất mong chờ, đúng không?
Trái tim cô bắt đầu đập nhanh, giống như nai con chạy loạn.
"Sao anh lại tới đây?"
Cố Gia Huy không trả lời, mà đi thẳng đến gần cô.
Ánh mắt anh nóng rực rơi trên người cô, anh nhìn đến nỗi làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Tôi... tôi mặc như thế này, kỳ quái lắm đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy, tôi đi thay..."
Hứa Minh Tâm quay người định đi đến phòng thay đồ, nhưng không ngờ cô vừa quay người, Cố Gia Huy đã nắm chặt lấy tay cô, sau đó kéo cô về.
Cô đụng vào lồng ngực anh, anh thì ôm cô thật chặt.
"Không kỳ quái, rất đẹp, chẳng qua là tôi vẫn chưa phản ứng kịp mà thôi."
"Hì hì, anh tôi đã bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu Óc rồi đấy! Hai người từ từ dây dưa, tôi đi thay quần áo, tôi lên xe đợi cô, tôi đã phải lừa anh tôi một chút, đây là công lao của tôi. Nếu không, anh ấy vẫn phải khổ sở đợi thêm một năm rưỡi nữa, mới có thể nhìn thấy cô mặc áo cưới!"
Cố Yên rất là thức thời rời khỏi đây, cô ấy cũng đuổi nhân viên cửa hàng đi, cho bọn họ có đủ không gian.
Hứa Minh Tâm bị anh ôm đến nỗi hơi ngại ngùng, cô nói: "Tôi cũng đi thay quần áo đây, tôi cũng không có kết hôn."
"Tôi vẫn chưa xem đủ, trước tiên đừng thay."
Cổ Gia Huy buông cô ra, sau đó đánh giá tỉ mỉ.
Anh cũng không thể lừa mình với người, nói cô nhóc này chưa trưởng thành nữa, người khác chưa chắc đã nhận ra vẻ đẹp của cô.
Rõ ràng, trong nụ cười của cô cũng mang theo ánh sáng.
"Có xinh không?"
Hứa Minh Tâm có hơi căng thẳng, cô hỏi.
"Rất xinh, em là cô dâu xinh đẹp nhất, và cũng là của tôi."
Cố Gia Huy nhếch môi cười nói, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Tay của Hứa Minh Tâm, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay.
"Cho tôi đi thay ra đi, đợi đến khi tôi gả cho anh, tôi lại mặc cho anh xem được không nào?"
"Cũng đành phải vậy thôi."
Hứa Minh Tâm xách làn váy quay người đi được vài bước, sau đó nghĩ tới cái gì cô lại quay lại.
Cô bật camera lên, chụp một bức ảnh với Cổ Gia Huy bằng camera trước.
Cô mỉm cười nói: "Anh xem, đây coi như là tấm ảnh cưới đầu tiên của chúng ta nhé, rất xứng đối đó!"
"Ừ, rất đẹp."
Độ cong nơi khóe môi Cố Gia Huy giơ lên, trên gương mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
Trên gương mặt, toàn bộ là cưng chiều.
Lúc này Hứa Minh Tâm mới hài lòng đi thay quần áo, nhưng ngại ngùng là, cô kéo khóa kéo được một nửa thì bị kẹt rồi.
Cô nhô đầu ra, cô vốn định bảo nhân viên của hàng làm, nhưng vừa nãy người đã bị Cố Yên đuổi ra rồi.
"Sao vậy?"
Cố Gia Huy đi tới.
"Khóa kéo của tôi bị kẹt rồi, anh kéo giúp tôi đi, tôi không tìm được ai nữa."
Sau đó, cô kéo Cố Gia Huy vào trong phòng thay đồ.
Không gian trong phòng thay đồ vốn rất rộng, nhưng đột nhiên chen thêm Cố Gia Huy vào, không gian lập tức trở nên nhỏ hẹp.
Con người anh là người có tính xâm lược, cô có cảm giác không khí trong lành trên đỉnh đầu không đủ nữa rồi.
Cô không kìm được muốn thẳng người, cô nói: "Cậu ba Cố, không khí bên trên dễ ngửi không?"
Cố Gia Huy bật cười, anh ôm cô ngồi trên ghế dài, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, anh nói: "Dễ ngửi không?"
"Người cao, đúng là dễ ngửi."
Hứa Minh Tâm mỉm cười nói.
Có người có thể trẻ con cùng có, rất tốt.
Cô ngoan ngoãn quay người đi, Cố Gia Huy kéo khóa giúp cô.
Bàn tay lạnh ngắt chạm vào da thịt ấm áp của cô, anh có thể cảm nhận được rõ ràng là cơ thể yêu kiều của cô run rẩy, lạnh đến nỗi rụt cổ lại.
Anh nhếch môi cười, chẳng bao lâu đã kéo khóa đến dưới đáy.
Cái khóa này chạy thẳng đến vị trí của đuôi xương sống, lúc kéo xuống, toàn bộ tấm lưng xinh đẹp đều hiện ra trước mặt anh.
Anh cảm giác bụng mình có đoàn lửa đang chạy loạn, sắp dồn anh sụp đổ rồi.
Hứa Minh Tâm cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đó, cô không khỏi giật mình, vội vàng quay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau...
Bầu không khí cũng yên lặng hơn. Hứa Minh Tâm cười hì hì, không nhịn được nói: "Cậu ba Cố, anh sẽ nghẹn họng à?"