"Về rồi tôi sẽ từ từ phạt em, bây giờ ngoan ngoãn ở trong lòng tôi, nghe lời tôi."
Anh nói giọng ra lệnh, cô lập tức trở nên nhu thuận hơn rất nhiều.
Trên người anh sẽ có một loại uy nghiêm khó có thể kháng cự, cô bĩu môi, biết mình đánh không lại, nói không lại, đành phải vâng mệnh.
Cô dựa vào lòng Cố Gia Huy, người khẽ run, dù sao thì quần áo cũng đã ướt hết rồi, mặc áo mưa cũng vô tích sự.
Cố Gia Huy đau lòng lắm, nhưng anh cũng không có quần áo sạch cho cô thay, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô.
"Đau lắm đúng không?"
Anh đau lòng nói.
Cô mỉm cười, lắc đầu.
"Không lạnh, anh ôm rồi tôi không lạnh tí nào. Đây là một ngày sinh nhật khó quên nhất của tôi, tôi có người nhà, tôi có người yêu, cảm giác này thật tuyệt. Lần sau... tôi sẽ không chọn động nhân duyên này nữa, tôi nào ngờ nó lại nguy hiểm như này, lần trước may mắn thật đấy, hy vọng lần này cũng được may mắn." "Cố Gia Huy, sau này hàng năm anh đều phải đón sinh nhật cùng tôi có được không, nhìn tôi đuổi kịp anh từng tuổi từng tuổi, tôi lớn lên một tuổi, anh nhỏ đi một tuổi, sớm muộn tôi cũng sẽ đuổi kịp anh, anh đi chậm một chút. Tôi không tham lam nữa, tôi không cần sinh nhật khó quên gì hết, tôi chỉ cần anh. Sớm biết thì đáng lẽ ra tôi phải ở nhà ăn cơm
đoàn viên với anh, rồi đi ra ngoài tản bộ là được ồi."
"Quản nhiên a, phụ nữ không thể quá tham lam, phỏng chừng là thượng đế không nhìn nổi nữa, cho nên mới nhắc nhở tôi như thế này."
Cô nói nhiều lắm, Cố Gia Huy sờ đầu cô, hơi nóng.
Cô bám chặt lấy cánh tay anh, ôm vào lòng: "Đừng nhúc nhích, ôm tôi là được rồi, tôi muốn anh ôm tôi."
"Minh Tâm, em ốm rồi." "Tôi... tôi không sao, Cố Gia Huy tôi vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với anh. Sao anh có thể nói cô bạn gái ưu tú như thế này hả, làm tôi áp lực lớn quá. Tôi vẫn chưa đủ tốt, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, anh đừng chê tôi, tuy tốc độ trưởng thành của tôi rất chậm, chậm như rùa.... đừng chê tôi nhá
."
"Ngốc, sao tôi lại chê em chứ?"
Anh dịu dàng nói, giọng nói mang theo sự cưng chiều vô hạn.
Anh giúp cô đẩy lọn tóc ướt trước trán ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cái trán trơn bóng, ngũ quan tinh tế, có nhìn thế nào cũng không chán.
Cô cũng không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng đủ để làm cho ánh mắt người ta khó có thể quên.
Khuôn mặt cô ngọt ngào, đặc biệt là khi cười lên, trên cái miệng nhỏ nhắn treo độ cong nhàn nhạt, khóe mắt chứa ý cười, sáng như sao, lay động lòng người.
Trên người cô còn có một loại ma lực thần kỳ, khiến anh vô thức thả lỏng, rũ bỏ mọi cảnh giác.
Ở trước mặt cô, dường như anh đã buông hết mọi gánh nặng, chỉ là một người đàn ông bình thường, cần chắm sóc cô vợ mà mình yêu thương, chỉ có vậy mà thôi.
Cô là vịnh tránh gió của mình, anh muốn bỏ neo cả đời. "Cố Gia Huy... tôi thật sự rất thích anh, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào. Tôi còn tưởng tôi có thể tiêu sái thoải mái trên chuyện tình cảm. Yêu thì ở bên nhau, không yêu thì bình thản chia tay. Nhưng.... tôi vừa nghĩ đến chuyện phải chia tay anh, trái tim tôi đau lắm. Huhu... đau lắm đau lắm
."
"Vậy thì không chia tay, sẽ không có ngày đó đâu."
Anh biết rõ là cô đã ốm, đang nói linh tinh, nhưng anh vẫn không kìm được mà trả lời, anh muốn an ủi trái tim cô.
"Cố Gia Huy...."
Cuối cùng, hình như là cô cũng không còn sức để nói chuyện nữa, nhưng vẫn lầm bầm gọi tên anh, nhưng không có câu sau.
Cho dù là vậy, anh cũng sẽ trả lời.
"Ừm, tôi ở đây."
"Cố... cậu ba Cố?"
"Ừm, tôi đây, đừng sợ."
Hình như là cô nghe thấy, dáng vẻ cô ngủ thiếp đi cũng đặc biệt ngọt ngào hơn rất nhiều.
Cố Gia Huy nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, chính bản thân anh cũng không biết, tình cảm anh dành cho cô là tình cảm của người yêu, hay là đang chăm sóc trẻ nhỏ, hay là trước làm người yêu, rồi lại cưng chiều cô thành trẻ con đây.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cái trán đang sốt nhẹ của cô.
"Hứa Minh Tâm, em có biết là tôi cũng rất sợ không chờ được em không hả. Vẫn may, em đã tới. Khi nhìn thấy trời đổ mưa, tôi mong em tới, lại không mong em tới. Không ngờ tôi cũng có lúc mâu thuẫn như vậy, tôi nghĩ... tôi sắp bị em dày vò đến điên rồi."
"Nhưng mà tôi bằng lòng, như uống rượu độc, cam tâm chịu đựng."
Anh nói từng chữ một, từng chữ âm vang hữu lực, rơi vào trong màn mưa, còn đi đôi với tiếng mưa rơi lộp bộp.
Bọn họ cũng không bị vây ở đây quá lâu, nửa tiếng sau, Khương Tuấn đã dẫn đội cứu hộ tới.
Bọn họ cẩn thận đi xuống núi.
Hứa Minh Tâm đã rơi vào hôn mê, làm thế nào cô cũng không tỉnh.
Đội cứu hộ chọn một chàng trai khỏe mạnh nhất, tính cõng cô xuống núi, nhưng Cố Gia Huy lại không đồng ý, từ đầu đến cuối cũng không chịu nhờ người khác.
Nhưng sắc mặt anh cũng không tốt, rõ ràng là đang cố gắng gượng.
Anh chờ từ sáng đến chạng vạng, cơ thể cũng rất suy yếu, lại bị ngâm dưới trời mưa lâu như vậy, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu được.
Nhưng dù là vậy, anh vẫn không chịu thả Hứa Minh Tâm xuống.
Anh cõng cô, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng đạp trong bùn đất, cho nên anh đi rất chậm, nhưng... lại rất ấm lòng.
Xuống núi rất khó khăn, vốn dĩ là hành trình nửa tiếng đồng hồ xong lại đi mất hơn một tiếng, mới an toàn đến nhà trọ của người dân địa phương.
Cố Gia Huy trực tiếp bế cô đi vào phòng, anh cũng không quan tâm bản thân mình, chỉ thay một bộ quần áo, sau đó liền tắm cho cô, thay quần áo cho cô, sau khi làm xong tất cả, quần áo sạch của anh cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bác sĩ nhanh chóng đi tới, cô sốt rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng, truyền nước thôi.
Khương Tuấn chú ý thấy sắc mặt của Cố Gia Huy rất kém, anh ấy không khỏi nhíu mày, rồi nói: "Ông chủ, anh cũng khám chứ?"
"Ừ."
Anh thản nhiên đáp một tiếng, bác sĩ vội vàng tiến lên, kiểm tra ra cơ thể anh còn gay hơn, suy yếu đến cực điểm, và cũng bắt đầu sốt rồi.
...
Hứa Minh Tâm đã mơ một cơn ác mộng, cô mơ thấy đất đá trôi, đổ ào ào về phía mình.
Nhưng điều cô làm đầu tiên không phải là nghĩ đi chạy trốn, mà là đi tìm Cố Gia Huy.
Không thấy anh đâu, cô có gọi thế nào anh cũng không nghe thấy.
Bởi vì không tìm thấy anh, trong lòng cực kỳ bất an, rồi sau đó bất ngờ bị bừng tỉnh.
Cô bật người dậy khỏi giường, trên trán đã toát ra đầy mồ hôi .
Bác sĩ túc trực trước giường thấy cô tỉnh lại thì lập tức đo nhiệt độ cho cô, phát hiện sốt cao đã giảm, và không còn gì đáng ngại nữa rồi.
"Đây là đâu?"
Hoàn cảnh trước mặt có hơi quen thuộc.
"Đây là nhà trọ của người dân bản địa Hương Sơn."
"Thế Cố Gia Huy đâu?"
Cô vội vàng hỏi, cô nghĩ đến cơn ác mộng đó.
"Anh Cố đã được đưa đến bệnh viện, anh ấy ốm khá nặng, nơi này không có đủ thiết bị. Thư ký Khương đã đi cùng rồi, anh ấy để tôi lại chăm sóc cho cô."
"Cái gì!"
Cô kinh ngạc hô ra tiếng, trái tim cũng lộp bộp một chút.
Từ sáng đến chiều anh chỉ ăn một ít bánh ngọt và đồ ăn vặt, lại dầm mưa lạnh,, sao có thể không xỉu chứ.
Cô nhổ kim tiêm ra, chạy nhanh ra ngoài.
"Không được, tôi muốn nhìn thấy anh ấy."
Cô vội vàng chạy đến bệnh viện gần đó, và tìm được Cố Gia Huy.
Anh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cô chưa bao giờ thấy Cố Gia Huy ngã bệnh, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng mãi mãi thẳng tắp sống lưng. Nhưng giờ đây, anh cũng có lúc yếu ớt nằm trên giường bệnh.