Chương 6: Vậy cô hôn tôi đi
Anh không tin tưởng chính mình, anh không tin cô có thể chịu đựng được.
Cô cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục một cách không thể giải thích được, không phải bởi những hành động không đúng đắn của Cố Gia Huy, mà là bởi vì những lời mỉa mai của anh.
“Anh cũng có thể kiểm tra thân thể của tôi, xem xem rốt cuộc là tôi có trung thành với anh hay không. Trên thế gian này không phải chỉ có mình cậu ba Cố là người nói một là một, hai là hai đâu!”
“Cô vừa gọi tôi là cái gì cơ?”
Người đàn ông di chuyển một lúc, ánh mắt anh nheo lại một cách đầy nguy hiểm, giọng nói ẩn chứa ý không hài lòng hỏi.
“Cậu ba Cố!” Cô không sợ chết nói: “Anh là chồng tương lai của tôi, tôi gọi biệt danh thân mật của anh thì có gì là sai?”
Cố Gia Huy không khỏi mỉm cười khi nghe thấy lời nói thẳng thắn, dứt khoát này là của Hứa Minh Tâm.
Anh luôn không thích cái tên xấu xí này, trong nhà cũng chỉ có mình bố anh dám gọi anh như vậy. Nhưng cô gái này, giống như một con bê non mới sinh không sợ hổ, lại còn dám cả gan khiêu khích anh như vậy.
Nhưng… anh vẫn không bỏ được cái bệnh này.
Biệt danh thân mật?
“Tôi cũng không phiền nếu cô gọi tôi một tiếng “ông xã”!”
Anh trực tiếp ôm Hứa Minh Tâm vào lòng, bàn tay to lớn kéo mông cô lại gần.
Dáng cô không gầy lắm, những chỗ nào cần đầy đặn thì đều đầy đủ cả, trông hấp dẫn mà lại nhẹ nhàng vô cùng. Ôm cô trong lòng như ôm một con búp bê tráng men, anh có chút lo lắng sợ sẽ làm vỡ cô mất.
Khoảng cách giữa Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy đột nhiên thu hẹp lại, cô ngước lên, ngắm nhìn khuôn mặt anh thật kỹ.
Vết bỏng nhìn có vẻ thô ráp và đáng sợ, đuôi chân mày quả thực là có một vết sẹo, tuy nhiên nó không dài như mọi người đồn thổi mà trông nó sắc nét hơn bao giờ hết.
Một nửa khuôn mặt, chỉ có duy nhất đôi mắt là sắc bén như mắt chim ưng, lúc nheo lại trông rất quyến rũ.
Khoé mắt anh khẽ nhấp nháy, ẩn chứa một tia uy quyền vô hình.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm, như được nhuộm một lớp mực dày lên đó, nhưng chúng cũng giống như bầu trời đầy sao vô tận, bao la rộng lớn. Nó giống như một hố đen có thể hút người vào sâu.
Khi bắt gặp ánh mắt của Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm đột nhiên không còn cảm thấy sợ hãi như trước, có lẽ cô buộc phải chấp nhận con người này thôi!
Cô hít một hơi thật sâu và nói một cách dứt khoát: “Phải đợi đến lúc tôi 20 tuổi thì tôi mới có thể đăng ký kết hôn với anh được, lúc đó tôi sẽ tự khắc gọi anh là ông xã. Bây giờ, chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng chưa cưới, với lại… cũng chưa thân đến mức đó…”
Nói xong, cô có chút ngại ngùng không nói nên lời.
Hứa Minh Tâm mới chỉ 18 tuổi, vậy mà đã là vợ chưa cưới của người khác. Trong tương lai chắc chắn cô phải ngủ cùng với anh, cùng nhau lập nên một tổ ấm riêng.
Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi, cô cũng không thể tin được những điều đang xảy ra trước mắt mình.
Nghe đến đây, Cố Gia Huy đột nhiên rất mong đợi, mong đợi cái ngày cô trở thành người lớn.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Cố Gia Huy đột nhiên muốn trêu chọc Hứa Minh Tâm.
“Nếu đã là vợ chồng chưa kết hôn, vậy thì cô hôn tôi đi!”
“Hả?” Cô sững sờ, cảm tưởng như máu đang đổ dồn hết lên đầu, cả hai tai cô đỏ bừng lên, cả người như sắp hộc ra máu.
Cố Gia Huy căn bản là không biết vô liêm sỉ, trực tiếp cúi xuống sát gần với mặt cô: “Cô không phải nói là không sợ sao? Không phải nói là vợ chồng chưa cưới hay sao? Nào, sao, ngay cả việc hôn chồng sắp cưới cũng không được à?”
Hứa Minh Tâm nghiến răng nghiến lợi.
Đây chắc chắn là đang khích tướng, nhưng cô lại không thể phản bác anh, nếu không cô sẽ thua mất.
Trong lòng cô cũng thầm lấy hết can đảm, mạnh mẽ để ôm lấy mặt anh.
Anh cố tình di chuyển nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của mình nhưng chưa kịp thì đã bị cô hôn nửa khuôn mặt biến dạng kia.
Nếu đã cắt đứt con đường cuối của mình, vậy cô cần phải dũng cảm đối diện, chấp nhận tình trạng hiện tại của mình!
Cố Gia Huy rất hài lòng với nụ hôn vừa rồi và nếu nó ở trên môi của anh, anh sẽ còn vui vẻ hơn nữa.
Đúng lúc này, thư ký đột nhiên gõ cửa và nói có chuyện cần anh xử lý.
Sau khi Cố Gia Huy rời đi, cô vẫn còn ở trong trạng thái choáng váng, bàng hoàng.
Cô hôn anh, đây có được coi là nụ hôn đầu không?
Cô vùi mặt vào chăn bông và không biết bản thân mình đang rơi vào trong trạng thái gì nữa.
Hối hận ư? Hay là ngại ngùng?
…
Khi Cố Gia Huy đến phòng làm việc, thư ký ngay lập tức chuyển thông tin, tài liệu về Hứa Minh Tâm cho anh.
Sau đó, chú An giúp anh cởi bỏ chiếc mặt nạ giả da trên mặt.
Một khuôn mặt hoàn hảo bỗng hiện ra, với đường nét rõ ràng giống như một đứa con cưng được Chúa cẩn thận chạm khắc, không có bất kỳ góc chết nào!