Tội gì phải giằng co với Ngô Ân, như cứ thể hai phi tử đang tranh sủng vậy.
Cô yên lặng gắp một miếng sườn bỏ vào bát.
Đúng là trông rất ngon.
Cố Gia Huy thấy cô dừng lại lâu như vậy, không ngờ là cô gắp miếng thịt ngon nhất bỏ vào bát mình, anh suýt thì tức đến đập bàn.
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, người đàn ông của em sắp bị người ta ăn rồi kìa!
Trước đây, sao anh không nhận ra Hứa Minh Tâm ổn trọng như này nhỉ.
Giờ phút này, cô rất có dáng vẻ Thái Sơn đổ sập xuống trước mặt, mặt cũng không đổi sắc!
Cố Gia Huy tức đến nỗi ngón tay cứng ngắc, hàm dưới cắn chặt.
Sau đó, anh cũng gặp cho Ngô Ân một miếng.
Anh không có nói chuyện, nhưng đã làm cho cô ta vui lắm rồi.
"Cảm ơn anh Gia Huy!"
Ngô Ân ngọt ngào nói, giọng nói đó có thể ngây chết người.
Hứa Minh Tâm không có ngẩng đầu lên, cô rất là nghiêm túc ăn cơm của mình.
Đợi về đến Kinh Đô rồi giải thích sau vậy, ở đây cũng không tiện.
Ăn cơm xong, thím Lưu vừa dọn bàn vừa nói: "Buổi tối chỗ này còn náo nhiệt hơn, các cháu đi dạo phố đi, có rất nhiều người ra bờ sông thả đèn đấy."
"Anh Gia Huy, cùng đi đi! Chúng ta đi thả đèn."
Cô ta khoác tay lên cánh tay của Cố Gia Huy, rồi lắc nhẹ.
Cố Gia Huy dứt khoát rút tay về, nhưng trông thấy Hứa Minh Tâm không hề có hành động gì, sau đó anh nói: "Được, vậy chúng ta đi."
"Tôi..."
Cuối cùng Hứa Minh Tâm không nhịn được nữa rồi.
Bọn họ muốn đi xem sông đăng sao?
"Em sao?"
Cổ Gia Huy nhíu mày nói.
"Cô cũng muốn đi à? Tôi thấy cô cũng mệt cả ngày rồi, hay là cô đi nghỉ sớm
đi."
"Ân Ân, con nói năng kiểu gì vậy?"
Ngô Ân nghe thấy vậy thì lè lưỡi, cô ta khoác tay Cố Gia Huy như thể đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Hành động này, có hơi gai mắt.
"Không cần nữa, các cô đi đi, tôi cũng mệt rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi."
Hứa Minh Tâm xiết chặt nắm tay, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó quay người rời đi.
Cố Gia Huy nhìn theo bóng lưng cô đi lên tầng, trái tim hung hăng run lên.
"Anh Gia Huy, chúng ta đi thôi, sống đó cách chỗ này rất xa, ít nhất phải đi một khắc đồng hồ mới tới nơi. Chúng ta đi chơi về muộn một chút, tối nay quảng trường còn có pháo hoa nữa cơ."
"Được."
Cuối cùng Cố Gia Huy nhụt chí, quay người đi ra ngoài.
Trên đường đi anh im lặng ít nói, mặc kệ Ngô Ân nói líu ríu, nhưng mà một câu anh cũng không nghe lọt tai.
Trong đầu anh toàn là hình dáng Hứa Minh Tâm trước đó, cô cúi đầu, quay người bước đi, nhìn theo bóng lưng cô, trái tim anh đau đớn.
Đến bờ sông thả đèn, rất nhiều người đang ở đây.
Tiết thanh minh, dân bản xứ có tập tục thả đèn ở sông, gửi gắm nỗi thương nhớ.
Hai bên bờ rất nhiều người vây quanh, rất náo nhiệt.
Ngô Ân xem chỗ này, xem chỗ kia, rồi chọn mấy cái đèn.
Cô ta thả bên bờ, còn Cố Gia Huy thì đứng bên cạnh, thản nhiên nhìn.
Bỗng nhiên anh chú ý thấy, thôn xóm xung quanh không có một chỗ sáng đèn.
Ngô Ân đi tới, anh hỏi.
"À, trước đó không lâu chỗ này thi công, mạch điện có vấn đề. Ngoại trừ cung cấp điện ở con phố dài này ra, xugn quanh thường xuyên cắt điện. Cắt một cái thì khoảng hai tiếng đồng hồ, xem ra nhà em cũng mất điện rồi."
Cắt điện ư?
Cố Gia Huy chợt ý thức được cái gì đó.
Hứa Minh Tâm sợ tối!
Cố Gia Huy rời đi mà không thèm quay đầu lại, Ngô Ân gọi thế nào cũng không gọi anh lại được.
Trong nhà thím Ngô có rất nhiều nến, thím Lưu đã cho Hứa Minh Tâm hai cây, đủ để chống đỡ qua hai tiếng đồng hồ.
Nhưng... ánh nến nhỏ xíu này, sao có thể cho cô cảm giác an toàn chứ.
Cô đốt hai cây cùng lúc, sau đó ngồi trên giường run lẩy bẩy, có người lại.
Cửa sổ chưa đóng kín, có cơn gió nho nhỏ thổi vào, dưới ánh nến, chiết xạ ra bóng của vật thể lên mặt tường, cái nào cũng giống ma quỷ.
Bên ngoài có gió thổi qua, vang lên xào xạc, vô cùng quỷ dị.