Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô hơi xót.
Đó toàn là tiền, là bạch trắng a!
"Hay là, bán hàng từ thiện đi? Sau đó tiền bán hàng từ thiện thì mình quyên góp cho người nghèo khó, cứu tế cứu tế."
"Ý kiến này cũng hay, anh giúp anh sắp xếp một chút, chung quy là phải làm một ít đóng góp cho xã hội này, tốt xấu gì em cũng là dân lành mà."
"Ay... nếu mà tôi trước đây, tôi sẽ mặt dày bảo cô hãy cứu tế cứu tế tôi, nhưng mà tôi... hình như bây giờ tôi không có tư cách nói câu này."
"Cô là phú bà tiêu chuẩn, nói câu này có thích hợp không?"
"Vậy sao? Có thể là tôi nghèo quen rồi, lạm phát tôi cũng không lạm phát được."
Cố Yên mở ra hình thức càn quét lớn, Cố Gia Huy cam tâm tình nguyện làm người phục vụ.
Cố Gia Huy đã xách lên xe một đống, rồi lại nhanh chóng chất đống thứ hai, Cố Gia Huy chịu mệt chịu nhọc tiếp tục chuyển vào.
Lúc bọn họ đang chờ Cố Gia Huy, thì nhàm chán nhìn cửa hàng xung quanh.
Tầng này chủ yếu là quần áo mẹ và bé.
Cố Gia Huy nhìn thấy rất nhiều quần áo sơ sinh và mũ nhỏ đáng yêu, cô cảm thấy khó mà tin được, em bé vừa sinh ra lại nhỏ như vậy, mặc vào, rồi dần dần lớn lên.
"Nếu cô mà lớn tuổi hơn một chút, cũng có thể mua những cái này, tôi tin là rất nhanh sẽ có cục cưng nhỏ."
"Nhưng mà... đau lắm!"
"Cái gì đau lắm?"
"Chính là... cái đó đó... đau như vậy, sao mà chịu được nhỉ?" Cố Gia Huy tò mò hỏi.
"Khụ khụ..."
Cố Yên bị cái vấn đề thình lình lòi ra này dọa.
Hứa Minh Tâm vội vàng vuốt lưng cho cô ấy, cô nói: "Cô sao vậy?"
"Cô... sao cô biết là đau, lẽ nào cô và anh tôi đã..."
"Không có không có, chỉ là.... thử một chút thôi, đã đau lắm rồi. Tôi không chịu được, một cước đạp anh ấy xuống giường."
"Ách..."
Cố Yên có chút dở khóc dở cười, ai có thể lái xe vô tội như vậy? Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm thôi.
Cái này hoàn toàn không phải là xe đi ở nhà trẻ, cái gậy này quá mạnh.
Anh trai đáng thương của cô ấy, con đường chiều vợ này e là không dễ đi nha!
"Hai người còn làm cái gì rồi?"
"Không có a, tối qua... suýt thì xúc động, nhưng đã kịp thời ngăn lại. Yên Yên, có phải là tôi có bệnh không? Tại sao tôi và trên mạng nói lại khác nhau vậy?"
"Cơ thể của mỗi người là khác nhau, có người lần đầu tiên sẽ không cảm thấy đau lắm, nhưng có người lại cảm thấy đau vô cùng. Cô là bình thường, cho nên cô thoải mái đi. Chỉ là anh trai đáng thương của tôi, vẫn phải tiếp tục chịu đựng!"
"Ay... tôi cũng không biết phải làm thế nào. Tôi còn không biết làm sao lại đánh lộn ở trên giường cơ!"
"Muốn biết không?" Cố Yên nói như tên trộm.