Khoang hạng nhất chính là tốt, còn được uống rượu vang nữa.
"Phu nhân, đây là bít tết chuẩn bị cho bà. Bởi vì trên máy bay hạn chế lửa, cho nên đây là bít tết đã làm sẵn rồi mang lên máy bay, dùng kỹ thuật giữ ấm tiên tiến nhất, bảo đảm hương vị không kém gì vừa mới nấu xong. Cái này là ông Thẩm đặc biệt chuẩn bị, xin lòng nhận cho!"
"Ừ, lần nào cũng phiền toái thế này."
Thẩm Tuệ bất lực nói, sau đó bà ấy cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn, dáng ăn tạo
nhã.
Tiếp viên hàng không quay người liền muốn đi, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm gọi lại.
"Tôi... của tôi đâu?"
"Cơm máy bay của cô tới luôn đây."
"Cơm máy bay? Của tôi không phải rượu vang bít tết sao?"
"Rượu vang thì có, nhưng bít tết là ông Ngôn chuẩn bị riêng cho phu nhân, chỉ có một suất thôi."
"Thế thế không có ai khác nhắc nhở cô gì, chuẩn bị chút phục vụ ngoài cho tôi à?"
Hứa Minh Tâm tràn ngập mong chờ nói, lẽ nào Cố Gia Huy không thể hiện chút gì thật sao?
"À, có đó, là anh cố dặn dò. Rất xin lỗi cô, tôi quên mất."
"Tôi bảo mà, chắc chắn anh ấy sẽ có thể hiện!"
Hứa Minh Tâm mỉm cười nhìn Thẩm Tuệ, như thể đang bảo người đàn ông của con cũng không kém!
Sau đó tiếp viên hàng không đã mang tới hai phần cơm máy bay.
"Chỉ có cái này thôi à?"
"Vâng, thưa cô. Anh Cố đã nói rồi, cô ăn tương đối khỏe, anh ấy bảo tôi chuẩn bị thêm một phần."
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, cô đờ người ra, còn Thẩm Tuệ ở bên cạnh thì cũng phì cười.
"Cố Gia Huy rất hiểu con."
"Hiểu cái rắm, biết con ăn khỏe, thế sao không biết con cũng muốn ăn đồ ăn ngon."
Hứa Minh Tâm cực kỳ oán niệm chọc chọc phần cơm trước mặt, cái bụng đói kêu ụt ịt, không ăn cũng không được.
Đúng là cô không có bắt bẻ đối với đồ ăn, chỉ là... so sánh với rượu vang cùng bít tết của nhà bên, lực đánh vào của thị giác cũng lớn quá đi.
Quả thực chính là khác nhau một trời một vực.
Hứa Minh Tâm ăn trong tâm trạng tràn ngập oán niệm, còn Thẩm Tuệ ở bên cạnh lại hơi trẻ con kích cô.
"Cái này của mẹ ăn rất ngon, con có muốn nếm thử một gắp không, dù sao thì gần đây mẹ cũng đang giảm béo."
"Thật sao? Vậy con nếm."
Cô còn chưa nói xong cơ, Thẩm Tuệ đã nói luôn: "Đồ ăn chồng mẹ chuẩn bị, con cũng mặt dày ăn à?"
"Ách..."
Hứa Minh Tâm cảm thấy trái tim đã bị đả kích.
"Cái đó... bố nuôi đã bao cả máy bay rồi, con có thể ra đằng sau ngồi không?"
"Tùy con."
"Con ra ghế sau đây, con sợ con sẽ tức đến hộc máu mất."
Hứa Minh Tâm ngồi máy bay năm tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đến nước Y.
Đây không phải lần đầu tiên cô tới đây, nhưng lần trước cô tới vội quá, chưa đi chơi được gì.
Đã vội vội vàng vàng nhìn một cái rồi lên đường về nước rồi.
May mà tiếng của cô khá tốt, có thể giao lưu bình thường.
Người của đêm hội từ thiện đã tới sân bay đón từ sớm, dù sao thì sức ảnh hưởng của Thẩm Tuệ ở nước ngoài cũng không nhỏ, bà ấy là tiền bối tiến quân vào Hollywood sớm nhất, diện mạo của bà ấy được vô số người nước ngoài yêu thích.
Dù năm nay bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi, thì cũng là người đẹp tao nhã tài hoa.
Bọn họ đã đến khách sạn, Hứa Minh Tâm tưởng là nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tùy tiện chơi đùa, liền có thể tham gia yến hội rồi.
Nhưng không ngờ Thẩm Tuệ lại muốn dạy mình lễ nghi quý tộc.
Ăn cơm tây dao nĩa đặt như thế nào, rượu vang không cẩn thận hắt lên quần áo thì ứng phó ra sao. Với cả lễ nghi đi thảm đỏ, tham gia bữa tiệc nhất định sẽ phải khiêu vũ.
Hứa Minh Tâm vừa xuống máy bay, ăn bữa cơm đầu tiên ở khách sạn, liền bị Thẩm Tuệ thuyết giáo.
"Lưng phải thẳng, dao nĩa cắt trên đĩa không được phát âm thanh quá lớn, cầm nhẹ thả nhẹ. Miệng há nhỏ lại một chút cho mẹ, con là mồm to à?"
"Con... con này là bình thường mà!"
"Nhưng trong xã hội thượng lưu, toàn là miệng anh đào nhỏ, ăn nhỏ nuốt chậm. Không nên tham nhiều, dừng lại đúng lúc. Nếu trước mắt con có ba bốn chiếc bánh ngọt, sâm banh, hoa quả, con chọn cái nào?" "Con... con ăn hết được không?" Hứa Minh Tâm yếu ớt hỏi.