"Ừ, có sao không?"
Bạch Thư Hân nói rất bình thản, cứ như thể điều này rất là bình thường vậy.
Chuyện này dọa Hứa Minh Tâm sợ chết khiếp rồi. Cô nắm chặt tay Bạch Thư Hân, nắm mạnh, rồi vội vàng nói: "Thư Hân, tớ biết là muốn quên đi một người là rất khó, nhưng cậu không thể lựa chọn phương thức cực đoan như vậy. Cậu cũng đâu có thích người ta, một khi đính hôn, thì rắc rối rồi đấy. Cứ theo tốc độ này, tớ nghĩ năm nay tớ sẽ
phải tham gia hôn lễ của cậu rồi đấy, tớ nghe nói quân hôn không được tùy tiện ly hôn đâu!" "Thật ra... tớ đã nghĩ rất lâu rồi." Bạch Thư Hân biết Hứa Minh Tâm đang lo lắng cái gì, đúng là cô ấy hơi vội vàng, nhưng cô ấy không có cảm giác gì cả. "Tớ sẽ không yêu Lệ Nghiêm nữa, tớ nghĩ tớ rất khó yêu người khác. Con người Lý Toàn rất tốt, rất thành thực, cũng không có tâm địa gian xảo, ấn tượng của tớ về anh ấy
không xấu, còn anh ấy cũng khá hài lòng với tớ."
"Cho nên, kết hôn muộn một chút, hay kết hôn sớm một chút, cũng không khác gì lắm với tớ."
"Nhưng... nhưng cứ vội vàng kết hôn như thế, cậu không hối hận à? Ngộ nhỡ sau này cậu tìm dược người mà mình thật lòng yêu thích thì sao?"
"Nhưng... nhưng cứ vội vàng kết hôn như thế, cậu không hối hận à? Ngộ nhỡ sau này cậu tìm dược người mà mình thật lòng yêu thích thì sao?"
"Chuyện sau này chứa đầy ẩn số, ai biết được. Ngộ nhỡ không tìm được, tớ cũng khong thể bỏ lỡ một đối tượng phù hợp để kết hôn, đúng không nào?" Bạch Thư Hân mỉm cười, chỉ có điều trong nụ cười của cô ấy có vài phần chua xót và bất đắc dĩ.
Hứa Minh Tâm còn định nói thêm gì đó, nhưng bị cô ấy chặn lại.
"Ăn cơm ăn cơm! Nói nữa là cậu phải thanh toán đấy."
"Tớ có thể thanh toán không?" Hứa Minh Tâm yếu ớt hỏi.
Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, sao có thể quyết định đơn giản như thế cơ chứ? Đúng là như trò đùa vậy.
"Cậu mơ đi, mau ăn đi, ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo, khó có dịp Cố Cố cũng ra ngoài."
Bữa cơm này, Hứa Minh Tâm ăn không ngon, lúc sau đi dạo phố có một cơ hội liền muốn khuyên ngăn Bạch Thư Hân.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe, cuối cùng Bạch Thư Hân không có tâm trạng đi dạo phố, thậm chí Hứa Minh Tâm còn đi theo đến tận căn hộ của cô ấy nữa.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe, cuối cùng Bạch Thư Hân không có tâm trạng đi dạo phố, thậm chí Hứa Minh Tâm còn đi theo đến tận căn hộ của cô ấy nữa.
Không ngờ Ôn Thành cũng ở đây, cô thẳng tay ném Cố Cố cho anh ta, sau đó đi vào phòng với Bạch Thư Hân.
Ôn Thành nhìn Cố Cố với ánh mắt nghi hoặc: "Đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ cãi nhau à?"
"Cháu cũng không biết, cậu, đính hôn là cái gì, có ăn được không?"
"Đính hôn? Ai muốn đính hôn?" Ôn Thành nhíu mày hỏi.
"Thư Hân muốn đính hôn, Minh Tâm một mực khuyên Thư Hân, nói là Thư Hân không thích người đó, đừng đính hôn sớm như vậy... nhưng Thư Hân hoàn toàn không nghe Minh Tâm, hai người cãi nhau từ trên đường cái về đây, đầu óc cháu cũng sắp to ra rồi."
"Cháu nói là Bạch Thư Hân sắp đính hôn á? Với ai? Lẽ nào là đối tượng xem mắt kia sao?"
Ôn Thành lập tức căng thẳng.
Anh ta thả Cố Cố xuống, không chờ cô bé trả lời, đã đi qua đi lại trong phòng.
"Nếu đã không thích, tại sao còn phải ở chung cơ chứ? Như thế không cảm thấy là đã hy sinh bản thân sao? Cậu cũng đã đồng ý sẽ diễn với cô ấy rồi mà, tại sao cô ấy vẫn nghĩ không thông như thế chứ?"
"Rốt cuộc Bạch Thư đang nghĩ cái gì chứ?"
Cố Cố nhìn cậu nhà mình như tên thần kinh, đi qua đi lại trong phòng khách, cô ấy nhình mà muốn ngất.
"Cậu... cậu đừng đi nữa có được không? Cố Cố sắp nôn rồi... cậu?"
Nhưng Ôn Thành hoàn toàn không nghe được Cố Cố đang nói gì, trong đầu anh ta toàn là chuyện Bạch Thư Hân sắp đính hôn.
Một lúc sau, Hứa Minh Tâm đi ra, chuẩn bị tới nói là bị Bạch Thư Hân đuổi ra.
Cô khuyên nhưng không được, bị chặn ở ngoài cửa rồi.
Hứa Minh Tâm đành phải đi tối đón Cố Cố về.
Hứa Minh Tâm đành phải đi tối đón Cố Cố về.
Ôn Thành lo lắng hỏi: "Cô Hứa, rốt cuộc Bạch Thư Hân có chuyện gì vậy? Cô ấy thật sự muốn đính hôn sao?"
"Thư Hân nghĩ rằng sau này mình sẽ không yêu người khác được nữa, nếu đã tìm được người thích hợp, thì kết hôn cho xong. Bây giờ đến cả lời tôi nói cậu ấy cũng không nghe nữa rồi, xem ra là đã xác định thật rồi.
"Người đàn ông đó có thích Bạch Thư Hân không?"
"Thư Hân bảo là không có tình cảm nền tảng gì, anh ta cũng cảm thấy Thư Hân thích hợp để kết hôn, cho nên..."
"Hai người không có tình cảm, cũng có thể nói đến chuyện kết hôn ư?"
"Ay ya, tôi cũng không biết, bây giờ tôi đang loạn lắm, tôi đưa Cố Cố đi đây."
Hứa Minh Tâm giống như con gà trống rụng đuôi, cúi đầu, chán nản.
Cô đưa Cố Cố đi, nhoáng cái căn phòng đã yên tĩnh lại.
Ôn Thành ngập ngừng trước cửa phòng Bạch Thư Hân rất lâu, chỉ có điều là không dám tiến lên gõ cửa.
Hứa Minh Tâm giống như con gà trống rụng đuôi, cúi đầu, chán nản.
Cô đưa Cố Cố đi, nhoáng cái căn phòng đã yên tĩnh lại.
Ôn Thành ngập ngừng trước cửa phòng Bạch Thư Hân rất lâu, chỉ có điều là không dám tiến lên gõ cửa.
Anh ta đi đi lại lại khoảng năm phút, không ngờ Bạch Thư Hân đã mở cửa trước, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ, còn có hai cái ly đến cao, lúc nhìn thấy Ôn Thành thì hơi ngạc nhiên.
"Sao anh lại ở cửa nhà tôi."
"Tôi... tôi tới thăm cô."
"Tôi không sao, đúng lúc tôi đang định tìm anh đi uống rượu. Nếu đã vậy, thì anh vào đi, tôi cũng ngại đi sang phòng cách vách."
Ôn Thành nhìn thấy chai rượu kia, anh ta định nói là con gái ít uống rượu thì hơn, nhưng đoán chừng là sau khi mình nói ra câu này, chắc chắn Bạch Thư Hân sẽ đóng cửa cho anh ta ở ngoài cửa, ngoài ra còn không để ý đến mình nhiều ngày nữa.
Anh ta vừa nghĩ đến đây, thì không kìm được bật cười.
Bạch Thư Hân cho anh ta vào, sau đó đóng cửa lại, thấy anh ta cười, cô ấy không khỏi nghi hoặc.
"Anh cười cái gì?"
"Vừa nãy... vừa nãy tôi định khuyên cô con gái đừng uống rượu." Anh ta lắp bắp một chút, nghiêng đầu sang một bên rồi nói: "Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi mà nói ra câu đó, chắc chắn cô sẽ đóng cửa cho tôi ở ngoài, hơn nữa còn mặc kệ tôi rất nhiều ngày, đúng không?"
"Ừ, đúng là như vậy, tôi ghét nhất là bị người khác thuyết giáo."
"Cho nên tôi không nói nữa, làm người làm việc vui vẻ là được, là tôi quá tích cực rồi."
"Sao thoáng chốc mà tư tưởng giác ngộ của anh đã cao lên nhiều rồi vậy, tôi không nhìn ra đấy."
Bạch Thư Hân không kìm được nói với vẻ thán phục, trong ấn tượng của cô, Ôn Thành rất ngốc, không ngờ anh ta lại nói ra những lời này.
Cô ấy đi tới bàn ăn, mở chai rượu ra, rồi rót cho anh ta.
"Tôi đi chuẩn bị ít đồ nhắm, nếu không uống rượu không không tốt."
"Tôi làm cho, tôi nghĩ tay nghề nấu nướng của tôi chắc là giỏi hơn cô nhiều. Phòng bếp có bít tết không? Làm ít cơm tây."
"Có, lần trước đi siêu thị tích trữ rồi."
Trong tủ lạnh của cô ấy có rất nhiều đồ đông lạnh, bỏ trong ngăn đông, khi nào muốn ăn thì trực tiếp dã đông.
Nếu Lệ Nghiêm ở đây, chắc chắn sẽ ném hết những đồ trong ngăn đông đi, sau đó sẽ đi siêu thị mua thịt tươi sống mới giết về.
Thậm chí còn có thể gỡ một bộ xương hoàn chỉnh cho một con gà, nấu cho cô ấy một nồi canh gà siêu ngon.
Thực ra cô ấy không thích, cô ấy nghĩ mình yêu Lệ Nghiêm, cũng chưa đến độ hết thuốc chữa.
Nếu không, đã bao nhiêu năm như vậy, cũng không thể theo với thói quen sinh hoạt của anh ta.
Thậm chí còn có thể gỡ một bộ xương hoàn chỉnh cho một con gà, nấu cho cô ấy một nồi canh gà siêu ngon.
Thực ra cô ấy không thích, cô ấy nghĩ mình yêu Lệ Nghiêm, cũng chưa đến độ hết thuốc chữa.
Nếu không, đã bao nhiêu năm như vậy, cũng không thể theo với thói quen sinh hoạt của anh ta.
Cô ấy vẫn an ủi mình, vì cô ấy không học y, cho nên không lĩnh hội được cách sống dưỡng sinh khỏe mạnh như vậy của anh ta.
Cô ấy cũng tự đi xem một số sách y học dưỡng sinh, thực tế chứng minh, ngày thứ hai vẫn là làm theo ý mình.
Bây giờ cô ấy muốn buông tay, cô ấy cũng không có đau đớn xé tim gan hằng đêm.
Mặc dù thỉnh thoảng nghĩ đến, trong lòng rầu rĩ, có một chút không thoái mái cho lắm, nhưng không đến nỗi đau đến chết đi sống lại.
Vết sẹo mà Lệ Nghiêm để lại, là nhát đâm rất nhỏ. Nghĩ tới, thì hơi đau, nhưng lại không rút ra được, rất khó chịu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK