"Đừng chạm vào tôi, thỉnh tự trọng."
Nói xong, cô ấy quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Sau đó, ba người bọn họ biến mất ở cửa.
Lệ Nghiêm đứng im ở cửa, bóng lưng cô đơn đến vậy.
Anh ta cũng là kẻ ngốc nhất trên đời, sự việc không nên phát triển đến bước đường không thể vãn hồi, mới biết mình đã sai nát bét.
Sao anh ta lại ngu xuẩn như vậy, không phân biệt rõ tình anh em là gì, tình yêu nam nữ là gì.
Anh ta quan tâm Thư Hân, nhưng người mà anh ta yêu nhất vẫn là Cố Yên.
Bạch Thư Hân nhìn thấy cảnh này, trái tim hung hăng thắt lại.
Đáng ra cô ấy phải giống như Cố Yên, tác thành cho anh ta, hào phóng buông tay.
Như thế thì mình vẫn có thể giữ lại một ít tôn nghiêm.
Nhưng mà, cô ta lại không kìm lòng được mà muốn.
Cố Yên đã rời bỏ anh ta rồi, mãi mãi không cần anh ta nữa, cô ấy phải ở bên cạnh Lệ Nghiêm, nếu không anh ta sẽ vượt qua thế nào được đây?
Cố Yên không cần, cô ấy cần.
Cô ấy đã muốn rất nhiều năm rồi!
"Lệ Nghiêm..."
Cô ấy đẩy xe lăn lên đằng trước, kéo ống tay áo của anh ta, Lệ Nghiêm mới quay đầu lại nhìn.
"Em khó chịu... anh đưa em đến bệnh viện được không? Em nghĩ, em phải ở mấy ngày."
"Được."
Lệ Nghiêm không có từ chối, đẩy cô ấy đi.
...
Ba người nhóm Hứa Minh Tâm ngồi trên xe, bầu không khí trong xe rất áp lực, áp lực đến nỗi cô không thở nổi.
Cô không nhịn được phá vỡ sự im lặng, cô nói: "Cái đó... buổi trưa ăn gì đây? Tôi hơi đói rồi."
"..."
Không ai trả lời mình.
"Thế... bây giờ phải về nhà à?" Cô tiếp tục yếu ớt hỏi.
"..."
Vẫn không ai đáp lại.
Hai anh em ngồi ở đằng trước, trên người đều bao phủ hơi thở âm u, dọa cô không dám cả thở mạnh.
Cô đói rồi, cô rất muốn ăn ít đồ ăn ngon, có thể đừng trầm trọng như này nữa được không, làm trông có vẻ rất đáng sợ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiếc xe vững vàng dừng ở cửa trung tâm thương mại.
"Ơ? Bây giờ làm gì?"
"Ăn cơm."
Hai anh em đồng thanh nói.
Hứa Minh Tâm liền buồn bực, thế vừa nãy lúc cô hỏi, tại sao hai người này đều không trả lời?
Bọn họ tìm được một nhà hàng, sau đó gọi vài món.
Khẩu vị của hai người không tốt lắm, Hứa Minh Tâm ăn cơm cũng hơi sợ sợ.
Cho dù vui vẻ hay là buồn bã, sự thèm ăn của cô vĩnh viễn không thay đổi.