Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng thế đúng thế, tôi cũng nhắc Hứa Minh Tâm là người của nhà họ Ngôn, cô nói người của nhà họ Ngôn vẫn chưa tới, tới thì cô cũng không sợ" "Chính là có cố tình dẫn dắt tiết tấu, tôi thấy, cái đẩy đó cũng là giả thôi! Cô cố tình chạy đến bên tai người ta nói chuyện, cô và cô ấy thân lắm à? Còn không biết những lời cô nói là lời khen hay hay là lời nói xấu. Cô ấy đẩy cô ra, là phản ứng của người bình thường, cô cũng chỉ có ngã một chút, đau cái mông mà thôi, lại còn ầmĩ đến nỗi hoảng hốt thế này, gọi bao nhiêu người tới đây!" 

"Nếu bác trai bác gái không tới, há chẳng phải là cô muốn náo loạn tiếp hả." 

"Tôi không phải như vậy..." 

Cho dù Trình Hoa muốn thề thốt không thừa nhận, thì cũng chẳng ai tin cô ta nữa. 

Bây giờ thế cục đã nghiêng về một phía và cực kỳ bất lợi cho cô ta. 

Cô ta nóng lòng như lửa đốt, lại không biết nên giải quyết thế nào. 

Cô ta đành phải nhìn ông cụ Trình với ánh mắt cầu cứu. 

"Ông nội." 

Cô ta đáng thương cầu cứu. 

Ông cụ cũng không tiến được bước nào, chỉ có thể chờ Thẩm Tuệ mở lời trước. Thẩm Tuệ lạnh nhạt nói: "Ông cụ, ông cũng đã nghe thấy rồi, rước mặt ông tôi không hề đầm bị thóc chọc bị gạo, uy hiếp bọn họ. Từng câu mà bọn họ nói là thật, cháu gái ông khinh người trước, vậy thì cũng đừng trách con gái tôi đẩy người ra sau. Nếu như thật sự phải xin lỗi, chắc hẳn. cũng phải là cháu gái ông xin lỗi con gái tôi trước, 

sau đó tôi kêu Minh Tâm xin lỗi cháu gái ông, thế nào?" 

"Cái gì? Bảo cháu xin lỗi cô ta trước ư! Dựa vào đầu chứ!" Trình Hoa phận nộ chỉ tay vào Hứa Minh Tâm, khó nhịn nỗi căm phẫn. 

"Chuyện này xí xóa thôi, dừng ở đây đi." 

Ông Trình cảm thấy sắp mất thể diện rồi, ông ta lên tiếng ngăn cản. 

"Cảm ơn ông cụ không truy cứu, Minh Tâm, chúng ta đi." 

Thẩm Tuệ giả vờ vô cùng thân thiết nắm tay Hứa Minh Tâm, định quay người rời đi, nhưng không ngờ Trình Hoa lại nói: "Bác trai bác gái, hai người quản rộng quá rồi đấy. Bố mẹ ruột của người ta còn chưa lên tiếng, hai người thì rất tích cực!" 

"Đúng là chúng tôi quản rất nhiều, có muốn tôi cũng dạy dỗ cả cô không?" Thẩm Tuệ không khách khí nói. 

"Bác... bác ý lớn hiếp nhỏ!" "Ông cụ, đứa cháu gái này của ông khẩu khí không nhỏ. Nếu mà không dạy dỗ nhiều hơn, tôi chỉ sợ sau này họa từ miệng mà ra, liên lụy nhà họ Trình. Hôm nay nể mặt ông, chuyện này bỏ qua. Nhưng Thẩm Tuệ tôi cũng là người không chịu thiệt thòi, cho dù tôi có thể nhịn, chồng tôi cũng sẽ không để tôi nhịn. Đừng có mà để đến lúc đó tối và 

đứa nhỏ này kết thù, nhà họ Trình các ông còn phải phải người tới cầu xin tôi, thì không đẹp mặt đâu." 

"Trình Hoa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Yên lặng cho ông, nếu không cháu cút về cho ông!" 

Ông cụ tức giận rồi. 

Lúc này Thẩm Tuệ mới hài lòng, dẫn người rời đi. 

Đi đến chỗ không người, Thẩm Tuệ lập tức bỏ tay Hứa Minh Tâm ra. 

"Hứa Minh Tâm, không biết cháu có từng nghe qua một câu nói không?" 

"Câu... câu gì ạ?" Hứa Minh Tâm nhìn Thẩm Tuệ, trong lòng vẫn còn hơi sợ. 

"Chó cậy gần nhà." 

"Bà xã, sao em lại nói với đứa nhỏ câu này..." Ngôn Dương vỗ đầu, đau lòng nói: "Vậy em nên nói gì? Lúc trước vì thành toàn cho con chúng ta, cô đã tự nguyện hạ tư thái, tuyên bố ra bên ngoài cháu là con gái nuôi của cô, lý do chính là làm cho giá trị con người địa vị của cháu đều nâng cao lên. Nhà họ Hứa không coi trọng cháu, cháu không có tiếng tăm gì, cô có thể hiểu. Nhưng bây giờ, cháu là con gái của Thẩm Tuế cô, sao cháu vẫn bị người ta bắt nạt ra nông nỗi này hả?" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK