"Đúng."
"Nhưng năm nay đặc biệt, bởi vì cháu gái cậu đang ở đây, đúng không?" "Không sai, chắc chắn Cố Trác Đông sẽ ra tay, tạm thời bố chưa từ chức, thì Cố Trác Đông không yên lòng được. Nếu Cố Cố xảy ra chuyện, anh ta không có con nối dõi, vậy thì toàn bộ quyền thừa kế sẽ rơi vào tay anh ta. Tế bài năm nay tôi chỉ có thể lùi lại sau, nếu tôi rời khỏi Cổ Cố, chắc chắn Cố Cố sẽ xảy ra chuyện. Cho
dù tôi có đưa con bé đi cùng, nhưng mẹ tôi chôn cất ở quê nhà, vùng hẻo lánh, người của tôi cũng khó mà đề phòng."
"Nếu tôi bảo cậu năm nay đi bái tế thì sao?"
"Anh muốn làm cái gì?" Cố Gia Huy híp mắt, anh rất không thích cảm giác bị tính kế, trước giờ toàn là anh bẫy người khác, khi nào thì đến lượt bị người khác dắt mũi chứ? "Đừng lo lắng như vậy, tôi cũng không muốn mưu lại cháu gái cậu, tôi biết cô bé là huyết mạch duy nhất của anh hai cậu, cậu coi mạng của cô bé còn quan trọng hơn cả mạng mình. Nếu tôi và cậu đã là đồng minh, tôi sẽ không tự đi tìm đường chết, nếu chúng ta trở thành kẻ thù, vậy thì tôi cũng không sống yên ổn, đúng không nào
"Nhưng... đây là một cơ hội ngàn năm có một. Nếu Cổ Trác Đông ra tay, tôi có thể vận dụng toàn bộ khả năng của tôi tìm được bằng chứng, để tố cáo anh ta. Bố cậu biết Cố Trác Đông có tính tình ra sao, nhưng lại không ác được, suy cho cùng thì vẫn là con trai ruột của mình, chắc chắn sẽ không hạ tử thủ."
"Nếu, ông ấy biết tin Cổ Trác Đông ra tay, cậu nghĩ ông ấy sẽ thế nào đây? Sẽ hoàn toàn hết hy vọng, vậy thì Cố Thị cũng sẽ không lưu lạc đến tay cậu ta! Tôi có thể bảo đảm với cậu, tôi sẽ không để cô bé đó chịu một tí thương tổn nào, tôi lấy mạng tôi ra bảo đảm."
Ông ta nhấn mạnh từng chữ một, lời nói chắc nịch.
Sau đó, ông ta lấy ra một khẩu súng từ trong túi, sau đó trịnh trọng để trước mặt anh.
"Nếu tôi vi phạm những lời tôi nói hôm nay, cậu có thể bắn tôi một phát chết luôn."
"Bây giờ, người đang nói chuyện với cậu không phải là người phụ trách của tập đoàn Ngôn Thị, mà là lão Cửu chợ đen, lực lượng trên tay tôi không thể dự đoán được đâu."
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào khẩu súng màu đen đó, đôi mắt thâm thúy u ám.
Anh híp mắt nhìn về phía Ngôn Dương, ông ta nóng năng thành khẩn, gương mặt chân thành, không có một tí vẻ giả vờ nào.
"Được, tôi tin anh một lần."
Anh cầm khẩu súng lên, rồi nói: "Vậy tôi cần phải làm như thế nào?"
"Cậu chỉ cần đi bãi tế mẹ của cậu, người chết là mẹ mà, bên Kinh Đô đây thì để tôi xử lý. Cậu không đi, Cố Trác Đông chắc chắn sẽ không ra tay."
"Thế anh chắc chắn Cố Trác Đông sẽ ra tay à? Cố Cố xảy ra chuyện, anh ta là người bị tình
nghị đầu tiên."
"Cái này không theo anh ta, tự tôi có cách."
Ngôn Dương nhếch môi, lộ ra một nụ cười ấm độc.
Nhìn xa trông rộng.
Kiêu hùng.
Hai từ này dùng lên người Ngôn Dương thì hợp lý nhất.
Cố Gia Huy cũng không thể không bội phục tâm tư kín đáo của Ngôn Dương, mỗi một nước cờ đều tính toán cực kỳ chuẩn xác.
Nếu ai mà bị ông ta để ý thì không sống yên được rồi.
"Ngôn Dương, tôi rất tò mò, vợ anh có biết bộ dạng này của anh không?"
"Cậu nói đùa à, thế vị hôn thê của cậu có biết dáng vẻ này của cậu không? Sợ là tay cậu cũng từng gặp không ít máu rồi nhỉ? Đều đã từng làm chuyện khuất tất, chẳng qua là xem bản lĩnh của ai cao, thì có thể làm cảnh thái bình giả tạo mà thôi."
"Thị trường ở Kinh Đô là một miếng bánh ngọt lớn, ai cũng muốn chia một miếng, mà cái chúng ta phải làm là độc chiếm, một nhà làm lớn!"
Ngôn Dương tràn đầy tự tin nói.
Ông ta có cái tự tin này, chỉ cần Cổ Gia Huy phổ hợp.
"Hy vọng lần này, chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Anh còn cần tôi làm gì giúp nữa không?"
"Để Khương Tuấn lại cho tôi, cậu đi như vậy, không cần mang theo người mình. Khương Tuấn ở lại Kinh Đô, cũng sẽ khiến cho Cổ Trác Đông nghĩ rằng cậu bắt buộc phải đi bái tế, cậu để Khương Tuấn lại bảo vệ đứa nhỏ."