"Không có, tôi chợt phát hiện cô gái nhỏ của tôi trưởng thành rồi."
Cố Gia Huy cảm khái nói, anh xoa đầu cô.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời cảm khái như thể "người cha hiền" này thì hơi khó ở.
"Cậu ba Cố, không phải tôi vẫn luôn thế này à, tôi chưa thay đổi mà."
Hứa Minh Tâm không tự cảm nhận ra, nhưng sự trưởng thành của cô lại quá rõ trong mắt người khác.
Trước đây cô giống như một đứa trẻ, chuyện gì cũng cần người khác quan tâm.
Trước đây, cô rất nhát gan, gặp phải người cường thế thì không dám phản bác.
Cô cũng là người dễ tính, nhịn được thì nhịn, vô cùng độ lượng.
Trước đây cô không tìm thấy mục tiêu phấn đấu, chỉ biết bản thân học toán rất kém, rất dốt rất dốt.
Nhưng hiện giờ, Hứa Minh Tâm đã thay đổi hoàn toàn, cô trở nên trưởng thành chín chắn, mặc dù vẫn mang tình cách trẻ con, giữ sự lương thiện, nhưng cô đã dũng cảm và mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.
Cô học được phản bác, học được dũng cảm đối diện.
Cũng lâu rồi cô không cảm thấy mình ngốc, trước đây không làm được bài tập, cô luôn cảm thấy mình ngốc hết thuốc chữa.
Trước kia, cô rất không tự tin đối với bản thân, luôn hoài nghi bản thân rằng cô có thể đứng cạnh anh, kề vai đồng hành với anh hay không.
Còn bây giờ, cô làm tốt lắm.
"Em thay đổi trở nên rất tốt, vẫn là dáng vẻ mà tôi thích."
Cố Gia Huy tiến lên, khẽ kéo cô vào lòng, ôm một chút.
"Tiếp tục cố gắng, có tôi ở bên em rồi."
Mặc dù Hứa Minh Tâm không hiểu tại sao anh lại nói như thế, nhưng cô nghe được lời này, cô vẫn cảm động.
Có một người, nắm tay cả đời, là chuyện rất lãng mạn.
"Ừm, tôi sẽ trở nên càng ngày càng tốt."
Cô trịnh trọng nói.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng bếp.
"Hai người có thể đừng khoe ân ái trước mặt tôi và vợ tôi được không? Xin hãy suy nghĩ đến cảm nhận của người bên cạnh được không hả, đây là nhà của chúng tôi."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi xấu hổ, cô đẩy Cố Gia Huy ra.
Cô đỏ mặt, Cố Gia Huy thì không sao cả, anh quấn lấy eo cô.
"Chẳng phải anh toàn khoe ân ái cả ngày từ sáng tới tối à?"
"Chúng tôi có thể khoe cho người khác xem, nhưng người khác không được khoe cho chúng tôi xem! Đúng không, vợ?"
"Đúng cái gì mà đúng? Rửa tay ăn sáng!"
Thẩm Tuệ trợn trắng mắt, sau đó bê đồ ăn giúp Hứa Minh Tâm.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Gia Huy liền đưa cô về.
Trên đường đi, cô đi ngang qua bệnh viện thành phố.
Cố Gia Huy tới tìm Lệ Nghiêm lấy ít thuốc về, Hứa Minh Tâm nghĩ tới Hứa An Kỳ.
Hứa An Kỳ vẫn đang nằm viện, lần sinh non này đã tổn hại rất lớn đối với sức khỏe của cô ta, đến giờ vẫn chưa bình phục.
Sinh non chính là ở cữ nhỏ, phụ nữ nhất định phải xử lý tốt, nếu không sau này sẽ rất tổn hại sức khỏe.
Hứa Minh Tâm nói với Cố Gia Huy, cô muốn đi thăm Hứa An Kỳ.
"Em chờ tôi, lát nữa tôi đi cùng em."
"Ừm.'
Hứa Minh Tâm vốn đang yên lặng chờ Cố Gia Huy, có hai y tá từ bên cạnh đi tới, đang thì thầm nghị luận.
"Người phụ nữ đó quả là điên rồi, chồng mình không tới thăm cô ta, thì liên quan gì đến chúng ta? Trút giận lên chúng ta thì có tác dụng gì!"
"Cô ta cũng đáng thương, mất con rồi, sau này bản thân còn không sinh được nữa, trong lòng cũng đau khổ mà!"
"Đau khổ thì phải lấy chúng ta ra trút giận à? Đáng đời cho cô ta, nhà mẹ đẻ nhà mẹ chồng không ai tới, đáng đời cho cô ta chồng không đến thăm cô ta. Người phụ nữ xấu tính như thế, ai mà chịu được?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô hơi nghi hoặc.
Lẽ nào bọn họ đang nói Hứa An Kỳ sao?
Nhà chồng không ai tới, cô có thể hiểu được, bây giờ Cố Trác Đông đang rối loạn, cũng không thể phân tâm sang bên này.
Cố Tử Vị là một nhị thế tổ, chăng hoa gái gú, căn bản không bỏ tâm tư vào hôn nhân gia đình.
Nhưng mà...
Sao Hứa Văn Mạnh không tới?
Hứa An Kỳ là đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất, không phải sao?
Còn cả Trần Hiểu Vân nữa, bà ta cũng mặc kệ sống chết của cô ta sao?
Ma xui quỷ khiến mà cô đi qua cùng y tá, cuối cùng dừng ở trước phòng bệnh.
Y tá vừa đi vào, bên trong liền phát ra tiếng gào giận dữ. "Các cô chết đi đâu hết vậy, tại sao trong phòng bệnh không có ai, các cô chỉ mong sao tôi chết quách đi, đúng không?"